Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Chỗ của cậu?
Tiểu Ác: “Đúng là chỗ mà nam chính thích đó.”
“Ồ.”
Đối với Nguyễn Tiểu Ly thì nằm ở chỗ nào cũng giống nhau, do đó cô đứng dậy đổi chỗ cho Lucerne Morris.
Động tĩnh phía bên này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều ma cà rồng.
Thực tế các cô gái ma cà rồng khá thích kiểu váy retro dáng dài, Ly Kanali luôn luôn xuất hiện trước mặt người khác với bộ váy dài quý phái.
Nhưng hiện tại đôi chân dài thon thả của Nguyễn Tiểu Ly mới là điểm làm người ta nhìn chăm chú nhất.
“Chuyện gì đã xảy ra với váy của tiểu thư Kanali vậy? Bị cái gì xé rách ư?”
“Hình như hôm nay tiểu thư Kanali mặc váy dài mà.”
Nụ cười của Lucerne Morris còn chưa chạm đến đáy mắt, hắn kéo lại tay của cô gái đã đứng dậy: “Ngồi xuống đi, tôi nói đùa thôi. Tiểu thư Kanali thích chỗ ngồi của tôi thì đó là vinh hạnh của tôi.”
“…”
Trong mắt cô hiện lên một chút ghét bỏ. Cậu ta rảnh lắm à?
Nguyễn Tiểu Ly rút tay ra, đứng dậy: “Ta đi chỗ khác ngồi.”
Tìm chỗ khác ngồi thôi, tránh trường hợp lần sau đang ngủ lại bị người ta kêu dậy.
Cô trực tiếp ngồi xuống cạnh một nhân loại nào đó, chỉ cách nữ chính ba cái ghế.
Tiểu Ác: “…Cô ngồi đây để ngược đãi bản thân à?”
Ngồi gần như vậy, mùi máu của nữ chính sẽ càng thơm hơn.
“Ngửi nhiều cũng tốt.”
“Mẹ nó, ta sợ cô không kìm chế được thú tính mà nhào qua cắn nữ chính thì có.”
“Không đâu.”
“Ta thấy rất có khả năng.”
Dù sao thì dục vọng của ma cà rồng đâu giống người bình thường.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở vị trí này chỉ vì để ngửi được hương thơm, cho dù không uống được thì ngửi cũng rất vui. Tuy nhiên cô lại không ngờ rằng việc này lại là bê đá đập chân mình.
Thật sự quá thơm…
Nguyễn Tiểu Ly hé miệng, một cặp răng sắc nhọn lạnh lẽo lấp ló trong miệng cô.
Nguyễn Tiểu Ly nằm bất động trên bàn.
Kiều Huệ Nhi thấy Ly Kanali đi về phía mình thì lập tức bị dọa sắp mất nửa cái mạng. Đến khi thấy Ly Kanali ngồi xuống rồi không động đậy, cô mới thở hắt ra một hơi.
Kiều Huệ Nhi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực mình để bình tĩnh lại một chút, thế nhưng khi cô nhìn lên lần nữa thì thấy một thiếu niên ma cà rồng ở bên kia cửa sổ đang nhìn về phía này với ánh mắt bất thiện.
Bá tước Lucerne Morris…
Kiều Huệ Nhi cảm thấy ánh mắt của cậu ta thật đáng sợ, nhưng may mắn thay cậu ta không nhìn mình. Kiều Huệ Nhi nhanh chóng cúi đầu, áp người vào tường để giảm bớt sự hiện diện của mình.
Lucerne Morris đứng dậy đi đến hàng ghế cuối cùng ngồi xuống. Đây là vị trí mà hắn đã ngồi nhiều năm, bất kể chuyển đến phòng học nào hắn đều thích ngồi ở hàng cuối cùng bên cửa sổ, bởi vì ánh trăng ở nơi đó là sáng nhất và xung quanh cũng yên tĩnh nhất.
“Chậc.”
Một lần nữa ngồi ở chỗ của mình, sao hắn lại không cảm thấy vui vẻ chút nào?
Đúng là khi đồ mình thích bị người khác chạm vào thì sẽ không còn thích nó nhiều nữa.
Bực mình!
Cả tiết học, Nguyễn Tiểu Ly đều nằm sấp ngủ.
Kiều Huệ Nhi vừa phải trông chừng một con ma cà rồng cách mình không đến ba cái ghế vừa lo chăm chú lắng nghe để ghi chép.
Còn một năm nữa là tốt nghiệp. Đến kỳ thi tốt nghiệp cô phải đạt đủ điểm chuẩn, như thế thì sau này cô mới có thể đường đường chính chính lên thành phố tìm một công việc tốt.
Có việc làm rồi cô có thể cho mẹ mình một cuộc sống tốt hơn.
Những suy nghĩ này là thứ duy nhất làm chỗ dựa để Kiều Huệ Nhi cố gắng học tập ở đây.
Kiều Huệ Nhi đưa tay vuốt ve cổ mình. Trên cổ thoáng đau nhói, hơn nữa hiện tại cô còn có chút choáng váng vì thiếu máu.
Thật ra đây đã có thể xem là một kết quả tốt rồi.
Ở đây học tập đã nhiều năm, không ít lần cô bị cắn nhưng trước giờ chưa từng nguy hiểm đến tính mạng. Lần nghiêm trọng nhất là cô bị té xỉu và được người mang vào phòng y tế, khi tỉnh dậy thì tự đi về nhà.
Kiều Huệ Nhi cảm thấy mình còn may mắn hơn nhiều so với những bạn cùng lớp đã chết trong miệng của ma cà rồng.
Mình may mắn mà, nhất định có thể tốt nghiệp.
Suốt tiết học, Nguyễn Tiểu Ly không hề ngủ mà đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Tiểu Ác ở trong đầu không ngừng cười nhạo cô, cuối cùng lại quay sang dở khóc dở cười.
“Ngoan, chúng ta đổi chỗ khác nhé?”
Nữ chính trông có vẻ yếu đuối