Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Cô lười, giết người chỉ cần nhấc tay thôi nhưng cô cũng lười làm, ngược lại Lucerne Morris rất vui hơn khi được dọn dẹp tàn cục cho cô. Thợ săn tới tiếng còn chưa phát ra được thì đã mất mạng.
Lúc này, mây đen đã bao phủ mặt trăng, bên ngoài lâu đài tối đen như mực. Hai người đều có thể nhìn trong đêm nên không bị chuyện này ảnh hưởng.
Lucerne Morris nắm tay Nguyễn Tiểu Ly: “Để tôi đi tra vị trí của quái vật, chuyện còn lại cứ giao cho tôi. Em đừng vất vả quá.”
“Ừm.”
Có Lucerne Morris đi điều tra thì cô sẽ được nhẹ nhõm hơn một chút.
“Không biết khi nào sẽ triệu tập mở Hội nguyên lão.” Nguyễn Tiểu Ly từ tốn nói.
Lucerne Morris: “Tình hình bây giờ không quá nghiêm trọng, hẳn sẽ không dễ dàng mở Hội nguyên lão.”
“Lucerne Morris này, thật ra tôi có một suy đoán cũng có một kế hoạch nhưng tôi cần sự hợp tác của anh.” Nguyễn Tiểu Ly cứ như người không xương mà dựa vào hắn.
Lucerne Morris rất bao dung, để mặc cô tùy ý dựa vào mình, đồng thời hắn cũng tò mò và ngạc nhiên. Bây giờ mới có bao lâu chứ, tên thợ săn vừa mới nói ra mọi chuyện mà cô cũng đã nghĩ xong kế hoạch?
“Nói tôi nghe xem.”
Nguyễn Tiểu Ly xoay người lại, kề sát tai hắn rồi chậm rãi nói. Ban đầu Lucerne Morris nghe còn cảm thấy hay, nhưng khi nghe đến cuối thì khuôn mặt của hắn lập tức tối sầm lại.
“Không được.”
Quá nguy hiểm.
“Tôi chỉ nói cho anh biết kế hoạch của tôi và hy vọng nhận được sự giúp đỡ của anh, chứ không phải hy vọng được anh đồng ý.” Nguyễn Tiểu Ly cười xấu xa, nói ở bên tai hắn.
Có được hay không là do cô quyết định.
Lucerne Morris tức thì cảm thấy vô cùng bất lực. Cô quá mạnh mẽ, nhưng là kiểu mạnh mẽ mà hắn thích.
Không đợi hắn nói tiếp, Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ anh cảm thấy năng lực của tôi không được, hay là anh không bảo vệ nổi tôi?”
“Tất nhiên là không phải.”
“Vậy sao lại không được…” Giọng nói của Nguyễn Tiểu Ly có chút đè nén mà run rẩy.
Vốn dĩ cô chỉ muốn tới gần để chọc ghẹo hắn, nói chuyện bên tai để khiến cho hắn căng thẳng, nhưng cô không ngờ bản thân vì tới gần hắn mà ngửi được mùi máu dưới làn da trên chiếc cổ kia.
Thơm quá!
Cơ thể cô bắt đầu nóng lên, dù rằng cơ thể của ma cà rồng luôn lạnh băng nhưng bây giờ cô thực sự cảm thấy khô nóng.
Hơn nữa hàm răng cũng ngứa quá. Đói bụng, đói bụng.
Trong đầu có một giọng nói thúc giục cô, cắn đi, cắn đi.
Lucerne Morris đã sớm nhận ra cô không bình thường. Thật ra ở khoảnh khắc cô dựa vào ngực hắn thì trong nháy mắt hắn đã suýt không kiềm chế được, tuy nhiên hắn đã cố gắng hết sức để kìm nén bản thân mình cho trông giống như bình thường.
Lucerne Morris nghiêng đầu: “Tiểu Ly Ly, em cắn một cái đi.”
“Có thể thật chứ?”
Giọng nói của cô đặc biệt nhỏ nhẹ, đôi mắt lại càng đỏ hơn, gương mặt trắng nõn cũng có chút ửng hồng.
“Tiểu Ly Ly, cắn một cái thử xem, rất thoải mái… a…”
Lucerne Morris kêu lên một tiếng bởi vì cô đã thật sự cắn một cái vào cổ của hắn.
Đột nhiên không kịp đề phòng.
Những tưởng cô sẽ tiếp tục chịu đựng, những tưởng hắn sẽ dụ dỗ không thành, không ngờ lại thành công.
Cô cắn rất mạnh, tham lam hút máu của hắn từng ngụm lớn. Bên tai hắn lúc này tràn ngập tiếng nuốt khẽ khàng của cô.
Lucerne Morris ngây người, cảm nhận được răng nanh của cô đang đâm xuyên qua da mình, rất nóng rát.
Cô uống rất nhanh.
Chàng thiếu niên ma cà rồng tuấn tú mỉm cười, vuốt ve mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô: “Uống từ từ, đừng để bị sặc.”
Tiểu Ly Ly, nếu đã cắn thì phải chịu trách nhiệm.
Có lẽ là đã quá lâu rồi cô không uống nhiều máu như vậy, thứ máu ngon thế này khiến cô không muốn dừng lại, vẫn cứ không ngừng mà nuốt xuống từng ngụm.
Sắc mặt Lucerne Morris tái nhợt, toàn thân hắn nóng hầm hập: “Tiểu Ly Ly, em cứ uống thế này sẽ hút cạn anh đấy.”
Nguyễn Tiểu Ly sững sờ một lúc, miệng cũng dừng lại.
“Nhưng không sao, anh có một cách, dù em uống bao nhiêu cũng sẽ không hút cạn anh.”
Nghe như vậy, Nguyễn Tiểu Ly liền có linh cảm không lành. Quả nhiên, cổ của cô lập tức