Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Saya
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Sau khi rời khỏi viện của Nguyễn Tiểu Ly, Triệu Thiến Y nhanh chóng chạy tới cổng sơn môn.
Mùa đông đã đến, trên thềm đá ở cổng sơn môn phủ đầy tầng tầng lớp lớp mây mù. Vì Vân Tiên Tông nằm trên đỉnh núi cao nên mỗi khi vào đông sẽ có tuyết rơi dày đặc. Rừng cây dưới sơn môn cũng bị bao phủ sương trong mù suốt nhiều tháng.
Bách Lý Diêm Khể mặc một bộ quần áo màu đen, đầu đeo ngọc quan màu bạc, đang ôm một thanh kiếm đứng trên bậc thang đá trước sơn môn.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, hắn đã rất thích mặc y phục màu đen. Hơn nữa, một thân quần áo màu đen này của hắn khi đứng cùng một chỗ với sư thúc khiến người ta có cảm giác rất xứng đôi…
Trong tâm trí của Bách Lý Diêm Khể dần dần hiện ra thân ảnh màu trắng mỏng manh ấy. Hắn cười khổ, có lẽ là từ cái đêm trúng xuân dược và khinh bạc sư thúc thì hắn đã bắt đầu đắm chìm rồi.
Thế nhưng hắn lại không dám nói ra những tình cảm này. Dù sao sư thúc cũng là trưởng bối, nàng sẽ chấp nhận hắn ư?
Hơn nữa, điều quan trọng bây giờ không phải là chuyện tình cảm, mà là việc sư thúc sát hại đệ tử trong tông môn…
Hắn nhất định sẽ tìm ra ngọn nguồn bên trong và bảo vệ nàng. Ngay cả khi nàng muốn lấy mạng của người khác, hắn cũng bằng lòng làm thay nàng. Hắn không muốn nàng phải bẩn tay.
“Sư huynh.” Triệu Thiến Y hô to.
Nghe được một giọng nói xa lạ, Bách Lý Diêm Khể thoáng quay đầu lại. Khi thấy được gương mặt của Triệu Thiến Y, hắn mới biết người tới là ai, lập tức có một tia chán ghét xẹt qua trong mắt. Hắn quay đầu, tiếp tục ôm kiếm nhìn ra bên ngoài sơn môn.
“Sư huynh, sao huynh không để ý đến muội?” Triệu Thiến Y chạy tới.
Bách Lý Diêm Khể khẽ nhíu mày lại: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Muội muốn ở đây cùng với sư huynh. Sư huynh đứng một mình ở đây chắc rất buồn chán. Muội đến đây nói chuyện với huynh để bớt buồn.” Triệu Thiến Y nâng tay vuốt lọn tóc dài, hơi thẹn thùng nói.
“Ta đang chịu phạt, không cần ai ở cùng hết.”
Bách Lý Diêm Khể thích ở đây một mình nhìn làn mưa bụi bên ngoài sơn môn.
Triệu Thiến Y không hề phát hiện ra bản thân mình đang bị ghét bỏ, nàng ta nói: “Sư huynh, có phải tâm trạng của huynh đang không được tốt không? Huynh chịu phạt như thế này chắc trong lòng nhất định không dễ chịu gì. Đều tại nữ nhân Nguyễn Ly đó đã liên lụy sư huynh. Nhưng mà sư huynh yên tâm, lúc nãy