Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Kể từ khi Nguyễn Tiểu Ly bắt đầu làm việc ở đây, văn phòng đã chia thành hai phe.
Phe thứ nhất biết rõ thân phận của Nguyễn Tiểu Ly thì xum xoe nịnh bợ cô. Những người này nhìn thì có vẻ buồn nôn nhưng thật ra họ rất tự biết mình biết người.
Phe còn lại thì giống như Thẩm Tinh Tuyết, đều là những người vừa ngu ngốc vừa ngây thơ, cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly cũng giống các cô, cho rằng làm chung một văn phòng thì mọi người đều giống nhau, tất cả đều là bạn bè.
Ai cũng như ai, bốn chữ này nói thật dễ nghe.
Thực tế mà nói, trên thế giới này làm gì có chuyện tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau. Chỉ là trong lòng họ không rõ, không nhận ra khoảng cách chênh lệch giữa người với người, không tự nhận biết hành vi của bản thân và cũng không nhìn thấu địa vị của chính mình.
Thẩm Tinh Tuyết vẫn luôn cho rằng Nguyễn tiểu thư là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, rộng lượng và có khí chất.
Trong mắt của Thẩm Tinh Tuyết, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau. Nhưng hiện tại, lời nói của Nguyễn Tiểu Ly đã giáng mạnh một cái tát vào mặt cô, khiến Thẩm Tinh Tuyết cảm thấy nhục nhã.
“Nguyễn tiểu thư, tôi biết gia đình cô không hề tầm thường, nhưng chúng ta là đồng nghiệp làm chung một văn phòng, nên tôi mới muốn sống hòa thuận và kết bạn với cô. Nếu cô không muốn thì thôi vậy, nhưng xin cô hãy tôn trọng tôi.”
Nguyễn Tiểu Ly nhướn mày: “Muốn được tôn trọng thì phải có thân phận hay có hành động gì đó để đổi lấy. Xin hỏi Thẩm tiểu thư, cô lấy thân phận gì hay cô có hành động nào cao thượng đáng để tôi tôn trọng?”
Nguyễn Tiểu Ly thật tình cảm thấy nữ chính này quá non, không thể thông não được. Bởi vì trong lòng ảo tưởng về thế giới quá mức tốt đẹp, nên chẳng trách cô sẽ bị tổng giám đốc ức hiếp, bị ép buộc trở thành tình nhân hợp đồng.
Nguyễn Tiểu Ly mặc kệ cô.
Nữ chính ngu xuẩn sẽ học cách trưởng thành từ những khó khăn, hoặc sẽ bỏ dở giữa chừng rồi được nam chính che chở, chẳng phải gặp gian khổ gì nữa. Nếu là vế thứ hai thì Thẩm Tinh Tuyết sẽ mãi mãi không thể trưởng thành, sẽ ngu xuẩn cả đời.
Thẩm Tinh Tuyết lúng túng, không biết phải đáp lại thế nào, cuối cùng chỉ có thể im lặng về chỗ làm việc.
Buổi trưa, trên đường xuống nhà ăn ăn cơm, Thẩm Tinh Tuyết nghe được vài người đang giễu cợt mình.
“Cười chết mất thôi. Tiếc là lúc đó mấy người không có mặt hiện trường, không nghe thấy Thẩm Tinh Tuyết thế mà dám nói muốn