"Tiểu cương thi, ta chịu thua." Trầm Lăng nói to, hai mắt bừng bừng sự hứng thú nhìn Vân Yến.
Chúng đệ tử xì xầm, bàn tán về thực lực của cô.
Vài người còn nhìn cô với ánh mắt kì thị, chán ghét, ngưỡng mộ...!
Vân Yến không thèm nhìn Trầm Lăng mà bình tĩnh đi xuống sàn đấu, vứt luôn cây kiếm cho Thanh Hoan.
"Lão tổ, bây giờ ông thu mấy bảo bối lại hết đi, sau đó đưa cho ta một lượt luôn." Vân Yến lắc lắc hai tay, phải tận dụng cơ hội để lấy ngọn lửa kia ra khỏi người tiểu tử họ Trầm.
"Hảo." Thanh Hoan nheo nheo mắt, ngón tay thô ráp sờ thân kiếm.
Thanh kiếm Huyền Ảnh này thật sự là một tuyệt tác của tu chân giới, đáng tiếc là...!
Mấy đệ tử đưa Trầm Lăng đi trị thương cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, con cương thi này mạnh tay quá đi mất.
Kim đan kì như Trầm Lăng mà cũng đánh bại được.
Lưu Vũ đứng phía bên cạnh trầm ngâm suy nghĩ, lúc ấy hình như con cương thi này đã nương tay với hắn? Nếu không thì chắc hắn cũng đã sớm liệt giường.
Vân Yến đấu xong liền về chỗ, thanh thản uống trà, ăn chocolate, yên tĩnh làm một cương thi xinh đẹp.
Lan Khuê đang ở trong phòng trị thương, trong lòng lại là một cục tức không thể nào nuốt trôi.
Hy vọng là Trầm huynh sẽ đánh thắng con cương thi đó, con cương thi ấy có thể đánh thắng cô ta nhưng chắc chắn đối với Trầm Lăng sẽ thua.
Mà cũng phải nói, con cương thi rất mạnh tay.
Lam Khuê sờ vào khuôn mặt mình, mặt vẫn còn hơi sưng.
"Lan Khuê sư tỷ." Hoài An đi vào phòng nhẹ gọi một tiếng.
"Hoài An muội, thế nào? Trầm huynh đã thắng rồi đúng không?" Lan Khuê vui đến mức bật cả người dậy, hai mắt sáng rực nhìn Hoài An.
"Sư tỷ, Trầm Lăng huynh đã thua rồi."
Lan Khuê tay hơi run, Trầm Lăng huynh thế mà lại thua con cương thi đó!
"Sư tỷ, tỷ đừng lo quá, đó chỉ là một cuộc đấu để thử sức thôi mà." Hoài An trấn an cô ta.
"Hai đệ tử nam kia cô ta cũng không hề nương tay! Chắc chắn là Trầm Lăng ca bị vô ta đánh đến trọng thương rất nặng!" Lan Khuê mím môi, gượng ép chính mình bước xuống giường.
"Sư tỷ, Trầm huynh thật sự không sao đâu mà."
"Không, khi nào ta thấy được huynh ấy không bị gì thì ta mới yên tâm."
"Vậy ta giúp tỷ đi đến phòng của Trầm Lăng huynh."
"Cảm tạ muội, Hoài An."
Tại phòng của Trầm Lăng.
Bóng dáng bạch y thướt tha chạy vào phòng, một giọng êm dịu dễ nghe vang lên.
"Trầm Lăng huynh, huynh có sao không? Chắc là con cương thi đó mạnh tay với huynh lắm, ta có một viên đan dược trị thương cao cấp cho huynh." Lan Khuê đau lòng nhìn Trầm Lăng đang nằm trên giường.
"Vẫn ổn, cảm ơn lòng tốt của ngươi, Lan Khuê." Trầm Lăng lạnh nhạt nói.
"Trầm Lăng huynh...!Thật ra ta đã rất lo lắng cho huynh...!Nhưng mà huynh đã không sao thì tốt rồi." Lan Khuê cười gượng gạo, hai tay nắm lại.
"Ân."
Trầm Lăng xoa tay, tiểu cương thi nhìn vậy nhưng thật mạnh bạo nha.
"Không có việc gì nữa thì cô có thể đi rồi." Hắn trực tiếp đuổi người đi.
"Sư huynh, đó là Lan Khuê tỷ đó..." Tiểu sư đệ của Trầm Lăng không nhịn được mà thì thầm.
"Thì sao? Cô ta là ai thì liên quan gì đến huynh?"
"Huynh thật sự không nhớ ngày mà Lan Khuê tỷ tuyên bố với mấy kẻ thích mình là tỷ ấy chỉ thích huynh sao?" Tiểu sư đệ trợn mắt.
Ai cũng muốn được