Khả Nghi nhíu mày nhìn hai người đang quyết liệt chiến đấu, trong lòng cực kì lo lắng.
Vương sẽ thật sự không sao chứ? Tên này trông rất mạnh, mạnh hơn những kẻ mà Khả Nghi từng thấy.
An Tư nhận thấy Khả Nghi đang lo lắng liền nhẹ nhàng nói: "Đừng lo, Vương không yếu đến vậy."
Khả Nghi hơi hé môi, sau đó cụp mắt bình tĩnh đáp: "...Ừm, Vương sẽ không thua một tên không tên không tuổi như thế này."
Vân Yến lợi dụng sơ hở tiện tay ném Tinh Tú vào người Tích Hy làm cho hắn phải chật vật tránh né.
Con cương thi này thật mạnh mẽ!
Mọi chiêu thức của hắn thế mà đều bị cô vô hiệu hóa.
Không chỉ vậy, mặc dù trong người cô không có một tia linh khí, nhưng sức lực lại mạnh đến khủng khiếp.
Khoảng một canh giờ sau, trận chiến vẫn chưa kết thúc, cả thành bây giờ chỉ còn đống đổ nát.
Vân Yến không biết đã nghĩ gì mà cố ý để lộ ra sơ hở cho Tích Hy thấy.
Tích Hy phòng bị nhìn cô, tay vẫn luôn nắm chặt thanh kiếm.
Thấy được sơ hở, tất nhiên Tích Hy sẽ không chút lề mề mà tiến tới đâm vào người Vân Yến.
Nhưng ngay lúc thanh kiếm sắp đâm vào lòng ngực Vân Yến, Tích Hy bỗng chốc lại có cảm giác có lẽ không nên giết cô.
Chỉ phế cô cũng đủ rồi nhỉ?
Tạ lão tổ tông ngày xưa đã giúp hắn như thế, hắn cũng không phải bạch nhãn lang mà quên đi ân tình năm xưa.
Tay cầm kiếm của Tích Hy chợt ngừng lại thao tác chuẩn bị đâm vào người cô, hơi rụt về phía sau, sau đó bày ra phong thái ung dung nhìn Vân Yến như đang chờ cô giải thích xem mình định làm gì.
Trong đầu lại đang suy nghĩ nên phế tay hay phế chân của cô thì nhanh hơn.
Hắn cũng phải trở về tiên giới để tiếp tục luyện loại đan dược mới của mình nữa.
Về Vân Yến, cô tất nhiên sẽ không làm việc gì vô nghĩa, cô cố ý làm vậy để xem Tích Hy có giết mình hay không, hay chỉ là muốn bắt sống mà thôi.
Nếu muốn giết cô thì cô sẽ giết hắn.
Nếu muốn bắt sống, thì Vân Yến sẽ đưa tay đầu hàng.
Xem thử ai muốn bắt sống mình rồi đập tên đó ra bả cũng là một thú vui.
Vân Yến cảm thấy đánh người nhiều rất tốt cho sức khỏe.
Hai người đột nhiên nhìn thẳng vào nhau, một lúc sau cũng chưa có hành động nào khác.
Trong đầu Vân Yến bây giờ đang suy nghĩ nên đánh tiếp hay nên ăn chocolate.
Dù sao nãy giờ đánh đấm cô cũng cảm thấy có chút đói bụng rồi.
Ăn chocolate loại nào thì ngon nhỉ? Hay nên ăn bánh chocolate?
Nếu đánh thì đánh vào chân rồi giết hay là trói rồi vứt ở huyết rãnh.
Phân vân một hồi lâu, Vân Yến cũng quyết định ăn chocolate trước, rồi đánh sau.
Cô không thể để việc nhỏ nhặt như vậy ảnh hưởng đến thời gian ở cùng chocolate, như thế là xúc phạm chocolate!
Nữ nhân trước mặt đột nhiên vứt kiếm xuống, tay xắn cao tay áo lên làm tư thế đánh người, mày đẹp hơi nhướng.
"Vờn qua vờn lại như thế đủ rồi." Vân Yến nở nụ cười tiêu chuẩn như nụ cười của các tiếp viên hàng không.
"Ta..." Tích Hy chưa kịp nói đã bị cô ngắt lời.
"Bổn cương thi không rảnh để đấu với mi nữa."
"..." Tích Hy hơi nhấp môi.
Để không cho Tích Hy mở miệng, Vân Yến liền tẩn hắn ta một trận, sau đó trói tay chân lại vứt vào một góc.
An Tư và Khả Nghi thấy đã xong chuyện liền kéo Linh Du ra vứt sang một bên, rồi chuẩn bị chocolate cùng trà cho cô.
Vân Yến một thân ưu nhã ngồi xuống, lấy khăn lâu chút bụi bẩn trên tay rồi nhấp một ngụm trà.
Ánh mắt hài lòng nhìn thanh chocolate ngon miệng trước mặt, tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng chạm vào chocolate.
Ái phi, nhớ trẫm không?
Chà chà, ái phi nhìn thật ngon lành.
Trẫm sẽ ăn sạch ái phi nha.
Ừm...!Không có mùi vị gì.
Hệ thống: "..." Cứu, ký chủ của ta lại bị ảo tưởng sức mạnh!
Linh Du khi tỉnh lại thì thấy cả thân mình bị trói chặt lại, bên cạnh là nam nhân lạnh lùng lúc nãy.
Nhận thấy ánh mắt của Linh Du hướng về phía mình, Tích Hy liền dùng khuôn mặt âm trầm đáng sợ của mình liếc cô ta một cái.
Linh Du: "..." Đại ca, ta không dám, không dám nhìn nữa mà.
Linh Du ấm ức nhìn con cương thi đang ăn thứ gì đó kì dị cùng uống trà kia, la lên: "Tạ Tuyết mau đi cứu Hiên Hiên thôi!"
"Ừ." Vân Yến lạnh nhạt đáp.
"Cởi trói cho ta với."
"Ta không phải là chị dâu của ngươi."
"Nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì đến việc cởi trói?" Linh Du thắc mắc.
"Việc cứu Tạ Hiên cũng không liên quan đến việc phải cởi trói cho ngươi."
"Ta biết nơi Tạ Hiên bị nhốt! Ngươi biết sao?"
"Không biết thì đi tìm, cần gì phải nhờ ngươi?"
"Ta...!ta..." Linh Du ấp úng nửa