Quả cầu tức giận đến rung cả thân mình khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả hình ảnh trong huyễn cảnh chớp nhoáng liên tục rồi đột ngột dừng lại.
Vân Yến thấy vậy cũng không biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt tựa người vào ghế, hai mắt hơi híp lại, trong tay xuất hiện thêm một thanh chocolate.
"Hô!!!!!"
Tiếng hô to lớn vang từ tứ phía, cát bụi không biết từ đâu xuất hiện văng ra khắp nơi khiến cho không gian này trở nên khô khan.
Trước mắt cô bây giờ là cảnh chiến tranh, quân lính từ khắp nơi xông vào đánh đá lẫn nhau, mà ngay cả cô cũng không bỏ qua.
Mẹ!
Đánh nhau thì đừng kéo đến chỗ của bổn cương thi có được không?
Vân Yến nhanh tay che lấy thanh chocolate trên tay mình, sau đó híp mắt nhìn.
Thanh đại đao của mấy tên binh lính ở nơi nào đó nhanh như chớp vụt vào người Vân Yến, tuy vậy cô phản ứng rất nhanh, mau chóng nhảy sang một bên.
Cái ghế đáng yêu của Vân Yến đã bị đại đao chẻ làm hai.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Mặt Vân Yến hằm hằm đáng sợ, mà trên tay là thanh chocolate bị chẻ làm nửa, lúc nãy là cô không cẩn thận nên không bảo vệ được chocolate khỏi bọn điên này.
Quả cầu dường như cảm thấy vui thích khi chọc giận được cô, nó kiêu căng lên giọng: "Con cương thi thúi, lớn giọng như thế rất mau chết đó."
Người đối diện vẫn không có chút động tĩnh nào khiến quả cầu cảm thấy kì quái lạ thường, mấy quân lính không biết từ đâu ào ạt chạy đến xông về phía cô.
"Cũng chỉ được như thế." Quả cầu thấy cô không làm ra động tác gì liền khinh thường nói, sau đó quay người định đi báo với chủ nhân rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tiếng rắc rắc phát ra từ không gian xung quanh.
Quả cầu quay đầu lại, biểu tình từ bình tĩnh chuyển sang kinh ngạc nhìn Vân Yến.
Con cương thi đó thế mà lại có thể phá vỡ được huyễn ảnh của mình?
Không gian xung quanh bắt đầu xuất hiện những vết nứt nẻ, mà thủ phạm vẫn đang điên cuồng chém giết mấy huyễn ảnh mà quả cầu tạo ra.
Trong đầu quả cầu hiện giờ rối loạn thành tơ, bỗng nhiên lại hiện ra một ý tưởng, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
Nhưng chạy rồi...!hình như cũng không thoát được.
Vân Yến sau khi phá xong huyễn ảnh liền tiến đến, vươn tay nắm quả cầu trong, mặc kệ phản kháng của nó mà dùng sức bóp.
"Con cương thi kia!"
"Mau thả ta ra!"
"Ta khuyên ngươi nên thả ta ra!"
"Nếu không chủ nhân của ta sẽ giết ngươi!"
Vân Yến hung hăng đáp lại, tay dùng sức càng mạnh hơn: "Ta cũng rất mong chờ lúc chủ nhân của ngươi giết ta!"
"Ngươi...!Ngươi chờ đó!" Giọng của quả cầu thét lên thảm thiết.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bên ngoài đoàn sương mù là một nam nhân, hai nữ nhân cùng một cậu bé.
Tích Hy lạnh lẽo nhìn đoàn sương mù này, đây cũng không phải là trận pháp gì cao siêu lắm nhưng nếu không cẩn thận sẽ mất mạng.
"Nàng ta đã vào được bao lâu?" Tích Hy.
"Yên Tịch thượng tiên, Vương đã vào được gần ba canh giờ." An Tư trả lời, trong giọng nói không có chút kính trọng nào khi nói.
An Tư và Khả Nghi liếc nhau một cái, cả hai trao đổi bằng mắt.
Hắn quá kì quái.
An Tư, hình như ngươi lo xa quá rồi.
Khả Nghi, ngươi chú ý một chút, đừng có mãi chơi với thằng nhóc đó mà quên chính sự.
Ta hiểu.
Khả Nghi cụp mắt, hai tay xoa xoa đầu thằng nhóc đang đứng nép vào người mình, ánh mắt có chút xót xa.
Khi nhìn thằng nhóc này Khả Nghi lại nhớ đến tình cảnh lúc trước của mình thế nên mới không kìm lòng mà cứu nó.
An Tư vô cùng phiền muộn, lúc Vân Yến bước vào trong đoàn sương mù đó thì Tích Hy đột nhiên xuất hiện rồi cứ mỗi mười phút trôi qua lại hỏi Nàng ta đã vào được bao lâu?.
Hai người họ là thuộc hạ của Vân Yến cũng chưa lo lắng đến mức đó mà Tích Hy lại như thế.
Tích Hy nghĩ rằng anh ta có quan hệ gì tốt đẹp với Vương lắm sao mà đòi lo lắng?
Mấy ngày trước Vương và hắn còn đánh nhau lên bờ xuống ruộng kìa!
An Tư trong lòng phỉ nhổ Tích Hy, ngoài mặt lại lạnh