Cái gương sau khi chui vào không gian của Vân Yến thế mà lại rất yên phận không quấy phá.
Vân Yến híp mắt, sau đó trừng mắt nhìn trời, miệng lẩm bẩm vài câu nói cổ xưa.
Thiên đạo: "..." Đừng trách ta, cái gương đó là vật ta tặng cho ngươi.
Vân Yến lườm lườm, sau đó không để tâm đến việc đó nữa, tiếp tục trêu đùa Hoàn Sinh.
"Cún con, ngươi ngủ à?" Cô vừa nói vừa đạp vào người Hoàn Sinh mấy cái.
"Grào!" Hoàn Sinh tức đến rung tay, thét một tiếng.
Người ta là bị đau đến muốn ngất, cô lại nghĩ người ta ngủ?
Mẹ nó!
Chợt thấy bóng dáng hèn nhát như chuột con của nữ nhân nào đó đang xa dần nơi đây, Vân Yến liền đặt sự chú ý của mình vào nữ nhân đó, môi hơi cong lên.
Không biết khi nữ chính phát hiện những thứ cần thiết để hồi sinh nam chính đều bị cô lấy mất thì sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?
Thật trông chờ để được nhìn thấy vẻ mặt hận thù của nữ chính nha!
"Ký chủ, cô có cảm thấy mình hơi bệnh hoạn không?" 000 rùng mình nhìn nụ cười ghê gớm của cô, không nhịn được mà thốt lên.
Vân Yến thâm thúy nói: "Ta chỉ bệnh hoạn cho mình ngươi thấy thôi."
Hệ thống: "..." Ha hả.
"Ký chủ, tôi cần sửa chữa không gian một chút, mấy ngày nay sẽ không online."
Vân Yến hơi nhướng mày, ngồi im một chỗ không nói gì.
\_\_\_\_
Trong vùng không gian trắng xóa dường như không có điểm dừng, có một cậu nhóc cùng một cô bé đang nói chuyện, khuôn mặt khả ái nhìn vô cùng bức bối.
Tiểu Bạch nhăn mày, hai tay nắm lấy tóc.
"Hắc Hắc, vị ký chủ này rất là bí ẩn, chúng ta quét cả chục lần rồi đó nhưng vẫn không tìm ra lý do gì mà ký chủ có thể sửa được vị diện."
Tiểu Hắc gật đầu, ánh mắt toàn sự hoài nghi: "Tiểu Bạch, em có biết con người nào mà thấu hiểu được pháp tắc không?"
"Tất nhiên là không, ngay cả chủ nhân còn chưa hiểu được quá hai mươi loại pháp tắc đâu." Tiểu Bạch lắc đầu.
"Đấy chính là lí do."
"Hả?" Tiểu Bạch nhìn chăm chăm Tiểu Hắc như đang trông chờ câu trả lời của cậu.
"Ký chủ của chúng ta, cô ấy nhất định không phải là con người, là quái vật!" Tiểu Hắc cao giọng khẳng định.
"..."
Tiểu Bạch trợn mắt, ông anh này nói như không nói vậy á!
"Mấy hôm nay chủ nhân không thèm video call với chúng ta luôn." Tiểu Bạch bĩu môi, đột nhiên cô bé thật muốn bãi công đi theo anh trai hệ thống nhà bên.
"Chủ nhân chắc là đang bận đi chơi với bạn gái mới rồi." Tiểu Hắc lắc lắc mái tóc trắng tinh của mình, trong lòng lại nhớ đến cô bé hệ thống số 5555.
"Ây dà, điều đáng lo ngại nhất là ký chủ có thể điều khiển không gian và thời gian đó." Tiểu Bạch buồn rầu, hai má phúng phính hơi phồng lên.
Ký chủ mạnh như vậy, lại kiêu ngạo như vậy, bảo bảo cảm thấy uất ức nha.
"Chắc là vẫn phải cho ký chủ một chút bài học để cô ấy biết, núi cao còn có núi khác cao hơn." Tiểu Hắc híp mắt, khóe môi nâng cao lên.
Số hiệu 000 cũng không phải tự nhiên mà thuộc về bọn nó, đều có lý do cả.
Tồn tại đã hơn ngàn năm, không phải xuất hiện một kẻ khác biệt như tụi nó là tụi nó sẽ chịu thua.
Tiểu Hắc hơi thất thần, đầu đột nhiên nghĩ về tình trạng linh hồn của Vân Yến vào lần đầu chúng nó gặp cô.
Linh hồn được bao bọc bởi tử vong pháp tắc khiến cho cả linh hồn Vân Yến tỏa ra một loại khí chất âm trầm u ám lạ thường.
Làn hắc khí phiêu bồng che đi khuôn mặt cô làm cho cô thập phần bí ẩn.
Linh hồn thường mặc bộ quần áo mà mình mặc ngay thời điểm mình chết.
Mà Vân Yến chỉ mặc đơn độc một chiếc váy trắng xung quanh được trang trí bởi những loại đá quý, tuy vậy nhìn cô mặc lại không chút thô tục, ngược lại tiên khí mười phần.
Lần đó khi linh hồn Vân Yến vừa xuất hiện, không gian hệ thống đột ngột lạnh xuống, nhiệt độ như bị giảm xuống âm độ.
Trong khi đó chủ nhân bảo đó là một linh hồn của người bình thường.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng chỉ thấy được thấp thoáng ánh mắt chứa đầy ác ý của cô đối với chúng nó.
Điều mà hệ thống biết được duy nhất qua linh hồn Vân Yến là cô có mái tóc màu đen nhánh, phía bên trái có một nhúm tóc trắng rất nổi bật.
Thật sự thì lúc ấy, chúng nó có chút sợ hãi.
Nhưng mà chủ nhân đột ngột giao một linh hồn cho tụi nó, rồi ra nhiệm vụ như thế thì liệu các vị khác sẽ nghĩ gì đây?
Chuyện này lại liên quan đến người phía trên rồi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vân Yến sau một hồi chơi đùa cùng Hoàn Sinh, thấy hắn lại nằm im nữa liền cúi người nhìn hắn, trong lòng cảm khái.
Cô chỉ đánh hắn vài cái thôi mà?
Không phải là chết thật rồi chứ?
Bóng đen từ trên trời như chớp rơi xuống, thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào người Hoàn Sinh, máu văng tứ tung, dính một giọt vào khuôn mặt cô.
Thiếu niên khẽ cười, tiếng cười trầm thấp gợi cảm.
Không gian như bị ngưng đọng, âm thanh ấm áp của thiếu niên vang lên.
"Tiểu cương thi, cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Vân Yến không nhịn được mà cười hung hăng một cái, hai tay đột ngột xắn tay áo lên: "Ta có nhờ ngươi giết hắn sao?"
"Ta đang giúp ngươi mà." Trầm Lăng tội nghiệp nói, ánh mắt cún con nhìn cô.
Vân Yến bị ánh mắt đó nhìn đến nỗi đen