Vân Yến cảm nhận được sát ý của người nào đó hướng thẳng về phía mình, hai mắt cô lập tức mở ra, dò xét nhìn xung quanh.
Ai đang định tính kế bổn cương thi? Có phải là rảnh rỗi quá nên muốn cô chơi cùng?
Nhưng có lẽ là người đấy trốn quá kĩ, Vân Yến thật sự tìm không ra, cô đành thu ánh nhìn đầy hung tàn của mình lại để...!
Ngủ.
Nhìn thấy Vân Yến cứ mãi ngồi im một chỗ không làm gì, không giống như ngày thường luôn kiêu ngạo phá phách, ngay khi vừa kết thúc buổi khai mạc, Trác Kim đã lập tức bay xuống trò chuyện cùng cô.
"Tạ Tuyết, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ? Mà ngươi chắc chắn là ngươi khỏe rồi không cần trả lời." Trác Kim tự hỏi lại tự trả lời.
"Thanh lão tổ cứ nhắc về ngươi suốt đấy..."
Trác Kim cũng lấy từ không gian tùy thân của mình ra một cái ghế ngồi, tùy tiện ngồi xung quanh làm nhảm đủ thứ chuyện trên đời với cô.
Mặc kệ bao ánh mắt nghi kị bắn về phía mình, Trác Kim vẫn hứng khởi nói chuyện hăng say, dường như ông đang ở thế giới riêng của chính mình.
Vân Yến: "..."
Trác Kim biết cô không chú ý nghe mình nói thì lập tức trừng mắt, nâng giọng khiển trách, nhưng nghe kĩ thì toàn là ý trêu chọc.
"Ái chà, cái con cương thi quỷ này, mi phải biết kính lão đắc thọ một chút chứ!"
Vân Yến phiền chán mở mắt ra, bĩu môi đáp: "Lão già, ông có thể đi tám với mấy vị chưởng môn kia mà."
"Không muốn, bọn họ rất nhàm chán, ngươi ngược lại thì rất thú vị." Trác Kim lắc đầu, giọng nói chắc nịch.
Nghe vậy, Vân Yến liền cười nhạt, hạ giọng nói nhỏ bên tai Trác Kim.
"Lúc ta giết người còn thú vị hơn, lão già, ông có muốn xem không?"
Trác Kim đập vào vai cô, lắc đầu, ý bảo cô đừng nhắc đến mấy chuyện chết chóc đó rồi ông lại tiếp tục lảm nhảm về mấy chuyện của tu chân giới.
"Phải rồi, nhắc đến chuyện chém giết mới nhớ, ta nghe nói ngươi là người giết Chỉ Tiên?"
"Chỉ Tiên nào?"
Trong nhất thời Vân Yến không nhớ được Chỉ Tiên là người quái quỷ nào.
Nhưng cũng không thể trách cô được, giết nhiều người quá, tên cũng khó để mà có thể nhớ kỹ.
Chỉ Tiên?
Chỉ Tiên!
Mạch não đã online trở lại, Vân Yến liền nhớ Chỉ Tiên là ai.
Vân Yến đập tay, là cái tên rực rỡ như quả cầu disco.
"Ừm, đúng, là ta giết." Cô trực tiếp gật đầu khẳng định.
Trác Kim cực kì tò mò, lập tức hỏi: "Vậy chắc ngươi lấy được Hồi Di rồi?"
"Đã dùng hết." Vân Yến nghĩ nghĩ rồi trả lời.
"Cái gì!"
Trác Kim đứng phắc dậy, ánh mắt tràn đầy sự không thể tin tưởng được vào lời cô nói.
"Ông việc gì phải bất ngờ như thế?" Vân Yến hơi nhướng mày, đáy mắt có chút khó hiểu.
Thuốc là để dùng.
Mà dùng hết thì chẳng phải là chuyện thường hay sao.
"Con quỷ cương thi này, mi biết một chai Hồi Di đó cứu sống được bao nhiêu người không hả?" Trác Kim
Vân Yến đếm qua đếm lại, thấy mình hình như cũng chỉ dùng cho Tạ Hiên và Hoàn Sinh.
"...Hai người?"
"Rầm."
Một cái cây gần đó lập tức đổ sầm xuống, cả thân cây bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ, mà hung thủ chính là người đứng trước mặt cô.
"Ông..." quên uống thuốc sao?
"Tạ Tuyết, mi biết không, một chai đó ít nhiều cũng cứu được hơn hai mươi người đang trong tình trạng hấp hối đó." Trác Kim nén giận, nhưng trong lòng thật sự muốn đập cái người tiêu sài phung phí trước mặt mình đây ra bả.
Hồi Di là đồ quý của hiếm, mà đối với cô cứ như thuốc ngoài chợ vậy!
"Ồ."
"..." Tức chết ông già này!
Sau một hồi chấn kinh vì sự chịu chơi của cô, Trác Kim mới lấy lại được bình tĩnh để tiếp tục tám chuyện.
"Mấy bảo bối kia chắc là ngươi vẫn bảo quản tốt nhỉ." Trác Kim vui vẻ nói.
"Bay lên trời hết rồi, ta không cản được." Vân Yến lại suy nghĩ một chút, sau đó đáp lời Trác Kim.
"Rầm."
Cái cây đáng thương thứ hai đã quy tiên.
Vân Yến: "..." Chúng nó là tự mình bay về trời thật mà!
"Cái con cương thi thúi này." Trác Kim vuốt mặt, khẽ than một tiếng.
"Thật ra bổn cương thi rất thơm." Vân Yến nghiêm mặt, còn ngừi ngửi để chứng minh.
Trác Kim: "..." Ừ, ngươi thơm.
Một cương thi một chưởng môn say mê trò chuyện đến khi trời chập tối mới chịu dừng lại.
Trác Kim ngồi dậy vòng hai tay ra phía sau, ra dáng phụ huynh mà tự tin nói: "Tạ Tuyết, hình như ngươi vẫn chưa có phòng trọ, để