Một đệ tử gấp gáp chạy vào trong điện, khuôn mặt trắng bệch như vừa gặp ma, thở hồng hộc nói: "Sư tổ, con cương thi đó...!trở lại rồi!"
Bộ Phi nhíu mày, không ngờ con cương thi này đã bị nàng ta đánh cho trọng thương nặng đến như thế mà vẫn có thể thoát ra khỏi vực sâu.
Kế hoạch của Bộ Phi hoàn toàn bị tan nát trước sự xuất hiện bất ngờ của Vân Yến lần này.
"Cho người canh giữ chàng ấy, không được cho chàng ấy ra khỏi đây bằng bất cứ giá nào." Bộ Phi lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt hướng nhìn Trầm Lăng có chút lưu luyến.
Trầm Lăng chẳng thèm ngẩng đầu nhìn Bộ Phi, hắn gục đầu, khóe môi cong lên đầy tà khí.
Cuối cùng nàng cũng chịu quay trở lại rồi à.
Khá chậm chạp.
Nhưng nàng vẫn ổn là được rồi.
Bộ Phi mím môi nhìn Trầm Lăng một lúc rồi mới chịu xoay người bỏ đi.
Phía bên ngoài sân của Kết Huyền môn là một nữ nhân đi cùng một nam nhân, hai người hai khí chất đối lập nhau, nhưng nhìn chung lại hài hòa đến không tưởng.
"Ôi trời, lão yêu bà Bộ Phi đâu rồi?" Vân Yến cong môi mỉm cười nhìn quanh một lượt, giọng nói đầy thách thức.
Mấy đệ tử rụt người không dám đối mặt cô, trong lòng chỉ mong sư tổ và chưởng môn mau đến cứu bọn họ.
"Tạ Tuyết nhỉ?"
Trên bầu trời là một nữ nhân đẹp đến điên đảo chúng sinh đang từ từ đáp xuống mặt đất, mái tóc màu đỏ tươi phiêu bồng trong gió.
Nàng ta khẽ cười rồi nháy mắt với Tích Hy một cái đầy mê hoặc, rồi mới chịu nhìn Vân Yến đầy kiêu ngạo
Tích Hy: "..."
"Lão yêu bà, bà có thể giơ tay chịu chết nếu muốn, dù gì bà cũng đã tuổi già sức yếu, ta sẽ nhường nhịn mà." Vân Yến vừa gặp châm chọc Bộ Phi khiến cho nàng ta giận đỏ mặt.
"Ngươi! Được lắm, chiêu khích tướng đối với ta không tác dụng đâu." Bộ Phi nghiến răng tay chỉ thẳng vào mặt Vân Yến.
Vân Yến bật cười, đáp lại: "Ừm, đều là sự thật thì có gì phải tức giận đâu nhỉ."
Thấy Vân Yến nghênh ngang như vậy, Bộ Phi rất cố gắng để nén giận, thâm tâm cố gắng để lờ đi cảm xúc muốn giết người.
"Tại sao ngươi có thể thoát ra khỏi đó?" Bộ Phi gắng cười nhạt, trong lòng thầm niệm không được tức giận với trẻ nhỏ.
"Chà, chỉ cần xinh đẹp và tài hoa như ta thì thoát ra được thôi." Vân Yến rất nghiêm túc đáp lại.
"Cơ thể của ngươi làm sao có thể lành lặn như thế được?" Bộ Phi lại nghiến răng.
"Chắc là vì thiên đạo cảm thấy tiếc nuối cho nhan sắc của ta." Cô cong mắt cười.
Thật ra thì lúc sáng sớm, Vân Yến đã phát hiện mình trở lại được cơ thể cương thi này, ngoài ra nhờ sự chăm chỉ ngày nào cũng truyền một ít sinh mệnh pháp tắc của cô đã khiến cơ thể trở nên lành lặn.
Bộ Phi: "..." Vô liêm sỉ.
"A, Tiêu Cẩm Nghi và Vãn Hy vẫn khỏe chứ?" Vân Yến đột nhiên lảng sang chuyện khác khiến cho Bộ Phi có chút không thích ứng kịp.
"Ngươi quan tâm..." Bộ Phi hừ lạnh.
"Hẳn là tình cảm cũng mặn nồng lắm nhỉ, giặc đến nhà rồi mà còn thời gian để đánh nhau trên giường." Giọng điệu của Vân Yến ngả ngớn như mấy kẻ lưu manh.
Nghe cô nói vậy, mấy đệ tử cùng Bộ Phi có chút khó hiểu.
Biết bọn họ không hiểu lời mình nói, Vân Yến lắc lắc ngón trỏ, Tiêu Cẩm Nghi và Vãn Hy đang chuẩn bị mặc đồ thì bị một lực lượng kéo ra ngoài.
Vân Yến thấy vậy còn tốt bụng bảo Tích Hy dùng phép thuật cho hai người họ mặc quần áo đầy đủ vào.
Các khuôn mặt đã có mặt đầy đủ, nụ cười trên môi cô tắt đi, chỉ còn lại hắc khí đang sinh sôi nảy nở, ngày một nhiều hơn toát ra từ thân thể của cô.
"Thật ra bổn cương thi không định nói chuyện cũ dài dòng với các ngươi nữa đâu, thế nên, cho các ngươi ba giây cầm kiếm." Giọng của Vân Yến lành lạnh, không nghe ra chút cảm xúc gì.
Bộ Phi cảm thấy rất là con mẹ nó mệt tim, tâm trạng của con cương thi này thay đổi còn nhanh hơn lúc nàng ta giết người.
Tiêu Cẩm Nghi và Vãn Hy xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nhưng họ vẫn không quên hận thù đối với cô.
Trên tay hai người xuất hiện hai thanh kiếm, một hắc một bạch, nhìn đối lập nhưng lại hài hòa đến không tưởng.
Chắc là vì Vãn Hy vừa thăng cấp thành nam chính nên nhìn hắn trông mạnh mẽ sáng chói hơn bình thường nhiều.
Vân Yến bình tĩnh xé một thanh chocolate ăn để lấy tinh thần.
Nam nữ chính quả thật đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Chắc chắn hai năm qua bọn họ cũng đã biết tự chuẩn bị cho mình rất nhiều pháp bảo mạnh mẽ để đối phó với cô.
Họ biết, cô sớm muộn cũng quay trở lại, chỉ là cô trở lại quá nhanh, bọn họ không kịp lập kế hoạch.
Không để cho bọn họ chờ lâu, Vân Yến liền vươn kiếm chuẩn bị nghênh chiến thì bị một bàn tay kéo lại, mà chủ nhân của bàn tay ấy dường