Cả ba tiếp tục im lặng cho đến khi các món ăn lên bàn đầy đủ, ai cũng không nói một câu gì mà yên tĩnh ăn sáng.
Không một ai để ý rằng, phía dưới chân Vân Yến có một vật thể lạ màu vàng đang bò đi đến chỗ mấy huyết tộc kia.
Vân Yến sau khi ăn xong liền bỏ đi vệ sinh mấy, không hề để tâm gì mấy đến hai cô bạn thân này.
"Này, hình như A Sương có chút kì lạ phải không?" Hương Khê không nhịn được mà hỏi Trương Phi.
"Đúng vậy, cũng không biết vì sao nữa." Trương Phi khẽ gật đầu, khuôn mặt ngày càng tái nhợt.
"Cậu thiếu máu thật à? Sắc mặt cậu nhìn kém thật, hay là cậu bị ốm?" Hương Khê vươn tay định sờ trán Trương Phi.
Trương Phi như bị cái gì đó kích thích, dùng sức lực rất mạnh hất tay Hương Khê sang chỗ khác, hơi thở có chút nặng nề.
"Cậu!" Hương Khê nhăn mặt, "Các cậu có chuyện gì thì nói thẳng ra đi chứ, có cần phải im im như vậy không?"
Lần này Hương Khê hơi to tiếng khiến cho mấy vị khách ở gần lập tức quay đầu hóng chuyện.
"Tớ đã nói là không có gì rồi mà!" Trương Phi tức giận hét lên một tiếng rồi cũng bỏ đi mất.
Hương Khê nghiến răng, bỏ cả buổi ăn sáng mà đi về phòng.
Cuộc xào xáo kết thúc, mọi người lại như cũ trò chuyện với nhau.
Vân Yến đứng ở nhà vệ sinh, mi mắt hơi giật.
"Ưm...!Chậm, chậm một chút..."
Tiếng rên rỉ của nữ nhân vang lên rất to, rõ, chứng tỏ cổ họng của người này rất tốt.
"Quá sâu rồi a..."
Vân Yến: "..."
"Cạch."
Từng cánh cửa buồng vệ sinh bị mở ra, cho đến cánh cửa của hai người họ.
Trước mắt Vân Yến giờ đây là hình ảnh một cô gái trẻ tuổi bị một huyết tộc đè xuống hút máu, máu thấm đẫm cả áo, trông cực kì kinh dị.
"Nhân danh chính nghĩa, ta sẽ trừng trị ngươi bằng những hình phạt thật thích đáng." Vân Yến vừa nói vừa vươn tay bóp cổ tên nam huyết tộc, môi hơi cong lên, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái bên cạnh, "Cả cô cũng vậy."
Sau một hồi loay hoay trói hai người họ, cuối cùng Vân Yến cũng có cơ hội được thẩm vấn hai nhân vật chủ chốt hôm nay.
"Tên?" Vân Yến hơi hếch cằm, vô cùng kiêu ngạo.
Nam huyết tộc cười lạnh, ánh sáng sắc bén, giọng nói ngông cuồng.
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Vân Yến xoay cổ tay khởi động một chút rồi mau chóng đè hắn xuống, hung hăng đánh.
Sau khi đã đánh xong, Vân Yến xoa tay mình một chút, rồi lặp lại câu hỏi: "Tên?"
Nam huyết tộc bị cô đánh đến nỗi khuôn mặt tuấn tú sưng vù như đầu heo, hắn như bị cô làm cho nhục nhã, khó khăn lên tiếng.
"Hạ Duật."
Nhận được câu trả lời đấy, Vân Yến hài lòng nhìn sang cô gái bên cạnh, "Còn cô?"
"Hạ Nhi." Cô gái kia cắn răng lên tiếng, mỹ nhân dù bộ dạng nhếch nhác nhưng vẫn quyến rũ mười phần, nhất là phần cổ áo đã sớm bị mở ra làm lộ một mảnh tuyết trắng.
"Anh em ruột hay anh em họ?" Vân Yến nhướng nhướng mày.
Dạo này giới trẻ đều thích tình yêu rất tình thú thế này sao?
"Cùng cha khác mẹ." Hạ Duật nhận thấy cô nhìn Hạ Nhi hơi lâu liền dùng thân hình của mình che chắn cho Hạ Nhi.
"Tôi cũng không ăn thịt cô ta, che che làm cái gì, làm như mình đẹp lắm không bằng..." Câu sau Vân Yến chỉ nói rất nhỏ chỉ đủ cho mình nghe, nhưng cả hai người họ đều nghe thấy.
Hạ Duật/ Hạ Nhi: "..." Em ấy/ tôi đẹp hơn cô đó.
Châm chọc xong, Vân Yến lại hỏi thêm: "Thân phận?"
"Ngươi nghĩ ta sẽ..." Hạ Viễn cười khinh.
Mũi kiếm sắc nhọn xuất hiện bên cạnh cổ Hạ Duật, ngày một gần cổ hắn hơn.
Bên cạnh là Hạ Nhi đang khẩn trương nhìn hắn đầy lo lắng.
"Đừng lo bảo bối, cô ta không dám giết anh." Hạ Duật bỗng nhiên nhếch môi tà mị nói.
Vừa dứt câu, mũi kiếm liền chuyển hướng chặt đứt cánh tay Hạ Duật trong phút chốc, máu lan khắp sàn nhà, cả không gian nồng đậm vị máu tươi.
"A-----" Hạ Nhi hoảng sợ la một tiếng.
"Im lặng, ồn ào chặt tay ta liền ngươi." Vân Yến mau chóng bật mode nhân vật phản diện, ác liệt hung dọa.
Hạ Nhi mau chóng im lặng, trong lòng chỉ mong có một người nào đó tiến vào nhà vệ sinh giải cứu bọn họ.
Nhưng để cô ta thất vọng rồi, Vân Yến đã sớm lập trận pháp quanh nhà vệ sinh này.
"Thân phận." Cô kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.
"Hạ Duật, con trai thứ hai của Hạ gia chủ, huyết tộc thuần huyết đời thứ bảy." Hạ Nhi như sợ cô lại làm Hạ Duật bị thương mau chóng khai ra hết.
"Hạ Nhi, con gái riêng của Hạ gia chủ, từ khi sinh ra đã là con người, huyết nô của Hạ Duật."
"Hừm..." Vân Yến híp mắt, trầm tư suy nghĩ.
Vân Yến lại hỏi thêm, "Lý do lên tàu?"
"Thưởng thức máu của lũ con người các ngươi." Hạ Duật dường như rất thèm đánh, lại nghênh mặt với cô.
"A Duật, kiếm của cô ta lấy từ không khí ra!" Hạ Nhi nhẹ kéo kéo áo của hắn, thì