"A Sương!"
Tiếng gọi quen thuộc kèm theo chút nức nở lại vang lên bên tai Vân Yến.
Vân Yến thở ngắn thở dài, sau đó mới nghiêng đầu đi tìm chủ nhân của giọng nói đó.
Một huyết tộc ôm lấy cả người Hương Khê, đè cổ cô ấy ra đặt hàm răng sắc nhọn của mình kề cạnh để hăm dọa cô, hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể hút chết Hương Khê.
"Ngươi tốt nhất đừng đến đây, không thì tao sẽ hút chết con nhỏ này!"
Hương Khê nghe vậy, mắt lại càng đỏ hơn, cổ họng nấc nghẹn, hướng mắt cầu cứu về phía Vân Yến, miệng lại kêu thêm vài tiếng đáng thương: "A Sương! Cứu mình, làm ơn cứu mình."
Vân Yến hơi nhướng mày, lại không có một động tác nào thừa thãi khiến cho huyết tộc kia có chút khó hiểu.
Con nhỏ bánh bèo này ngoại trừ đẹp ra thì cũng chả có tác dụng gì à.
Phiền phức muốn chết.
Nam huyết tộc cũng như huyết tộc kia, ngờ vực nhìn cô, trong đầu hiện lên hàng vạn câu hỏi.
Con bé này không phải là bạn của nó sao?
Tại sao nó lại không biểu hiểu chút lo lắng nào vậy?
Toàn bộ ánh mắt trong sảnh đồng thời hướng về phía cô.
Vân Yến chống kiếm xuống đất, tay tựa kiếm, lười nhác hất phần tóc mai rũ trước mặt, giọng điệu vô cùng chán ngán.
"Nhìn tôi làm cái gì? Tôi cũng không đẹp bằng Mỹ Lạc của mấy người đâu, nhìn nữa tôi liền móc mắt mấy người ra bây giờ."
Nam huyết tộc: "..." Cô ta đang giận.
Huyết tộc: "..." Cô ta là đang giận.
Hệ thống: "..." Ký chủ chắc chắn là đang giận.
"Mà thôi...!cứ tiếp tục hành động của ngươi đi." Vân Yến khiêu khích huyết tộc đó, đôi mày hơi nhếch lên.
Huyết tộc rít lên, tay bóp lấy cổ của Hương Khê, lại hăm dọa Vân Yến thêm một lần nữa: "Ngươi đừng dở trò mèo với ta, ta nói là ta làm thật đó."
"Ừm, cố lên, bóp cổ với sức lực như vậy cô ta sẽ không chết đâu, bóp mạnh thêm tí nữa đi." Vân Yến.
Hương Khê: "..."
Huyết tộc: "..."
"A Sương...!Cậu, cậu..." Hương Khê khóc rống lên, dường như đã hiểu được rằng tình cảnh bây giờ của mình nguy cấp đến mức nào, cũng như hiểu rằng Vân Yến sẽ không cứu mình.
"Ngươi mau ngậm mồm lại đi! Ồn ào quá." Huyết tộc không cao hứng hô một tiếng, tỏ vẻ bản thân đang cực kì tức giận.
Hương Khê hoảng sợ đến mức không dám hé miệng, ném ánh mắt đáng thương về phía Vân Yến nhưng lại không nhận chút biểu cảm nào từ cô khiến cho Hương Khê có chút suy sụp.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Không phải đây chỉ là một buổi vũ hội bình thường thôi sao?
Tại sao bọn người này lại có răng nanh?
Tại sao A Sương lại có thể đánh đấm mạnh bạo như vậy?
Tại sao mình lại là người bị bắt mà không phải người khác?
Tại sao A Sương...!lại nhìn mình với ánh mắt xa lạ và lạnh lùng đến như vậy?
Trong lòng Hương Khê bây giờ là một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao, càng nghĩ Hương Khê lại thấy càng rối rắm.
"Ngươi!" Huyết tộc dần buông tay đang bóp cổ Hương Khê ra, hai mắt trợn trừng lên, ngực trái hắn đã bị một cánh tay nhỏ nhắn của ai đó xuyên qua.
Máu từ ngực hắn chảy xuống, rơi xuống mặt đất tạo thành một vũng máu đầy mỹ lệ, như một đóa tường vi xinh đẹp.
Hương Khê hoảng hồn quay người lại, sững sờ nhìn, dường như không dám tin tưởng vào cảnh tượng trước mắt.
"Kim Bảo?"
Kim Bảo được gọi tên cũng không thèm đáp, chỉ ung dung đưa tay lên liếm phần máu dính trên đó, thoải mãn nở nụ cười.
Nhìn thấy giữa bàn tay của Kim Bảo còn có một trái tim sống còn đang đập, Hương Khê suýt chút nữa là nôn ra.
Trên tay Kim Bảo không những dính máu, mà còn dính chất nhầy gì đó màu trắng, đây cảnh tượng kinh dị nhất mà Hương Khê từng thấy.
Cổ họng Hương Khê hơi chua, hình như có thứ gì đó đang muốn trào ra.
Đầu của Hương Khê nổ tung như vụ nổ lớn, cả thân hình nhỏ bé cứng đơ như tảng đá, không thể nào nhúc nhích nổi.
Người bạn cạnh mình lâu nay là một người có thể dùng tay không để quật chết một người đàn ông cao to lực lưỡng.
Người bạn vừa mới kết bạn lại là một kẻ ăn thịt người, chuyện này quá tầm hiểu biết của Hương Khê.
Hương Khê không thể nào hiểu kịp, cũng không hề muốn hiểu mấy chuyện này.
Mấy huyết tộc bên cạnh sợ hãi lùi ra xa, ngay cả đám người kia cũng không kém, đều tránh xa Kim Bảo.
Hiện tại giữa Kim Bảo và bọn họ đã có một khoảng cách nhất định - năm mét.
Nhưng cũng không vì thế mà Kim Bảo lại tức giận, nó chỉ im lặng nhìn Vân Yến như người hầu chờ lệnh, cực kì ngoan ngoãn nghe lời.
"Đừng sợ, tôi bảo vệ cô." Ngạ Kha vốn đang xem kịch nãy giờ bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Hương Khê, ôm cả người cô ấy vào lòng.
Trên đầu và thân dưới của Ngạ Kha mọc ra tai và đuôi như con chó, ánh nhìn cũng ngày càng hung hăng, mái tóc đen dần dài ra đến hông.
Hương Khê: "..." Cảm thấy nhân sinh thật là phức tạp a.
Trong phút chốc, Hương Khê đã ngất xỉu vì quá bất ngờ.
Việc Ngạ Kha bỗng dưng mọc ra tai và cuội lại khiến cho đại sảnh một lần nữa rối loạn cả lên.
Huyết tộc đang cảm thấy hoài