Tư Mã Ý đau đến muốn ngất lịm, trước mắt bỗng dưng mờ mờ ảo ảo, nhưng vì đau đớn vẫn đọng lại nên hắn vẫn còn khá tỉnh táo.
Tư Mã Ý trừng mắt rồi hung hăng mở miệng cắn lại con rùa trên tay mình thật mạnh, sau đó dùng sức vứt nó sang một bên.
May mắn là hắn cắn trúng mai rùa của Kim Bảo nên không làm ảnh hưởng gì nhiều đến Kim Bảo cho lắm.
Bấy giờ, Kim Bảo còn chưa kịp phản ứng lại bị một bàn tay tiếp tục ném đi, nó tức giận...!nằm xuống ngủ.
Vân Yến: "..."
Mẹ nó! Kim Bảo, ngươi có thể nào bớt ham ăn ham ngủ lại hay không?
Ném hết cả mặt mũi của ta rồi kìa!
Vân Yến thẹn quá hóa giận liền không nói lời nào mà xách cổ áo Nguyệt Dực, kéo cậu chạy ra ngoài boong tàu rồi thẳng tay vứt xuống biển, sự việc xảy ra rất nhanh, lúc Nguyệt Dực kịp phản ứng thì bụng đã chứa đầy nước biển.
Nguyệt Dực: "..." Khổ tâm, khổ tâm, quá khổ tâm!
Ở sảnh, miệng Tư Mã Ý vẫn còn há ra, lộ rõ sự kinh ngạc cùng sự hoảng hốt trong mắt.
Đại Vương lại bị một đứa con gái loài người yếu ớt ra tay tàn độc như thế?
Sức mạnh của Đại Vương vẫn còn suy yếu?!
"Quay tàu." Vân Yến không kiên nhẫn nhắc nhở Tư Mã Ý, âm thanh hống hách kiêu ngạo, chọc người tức giận.
Tư Mã Ý giật mình một chút, sau đó bình tĩnh nói một tràng dài không ngắt quãng, giọng nói cao chót vót, khiến cho cô đã khó chịu lại càng khó chịu.
"Hừ, quay tàu? Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ngày mai thì con tàu đã đến trụ sở của huyết tộc bọn ta rồi, ngươi có muốn quay tàu cũng không kịp nữa rồi!"
Vân Yến trợn mắt, khoanh tay lại, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ồ?" Khuôn mặt hơi giãn ra vờ làm ra vẻ bất ngờ.
Bà đây trăm cái trụ sở còn đốt được, một cái trụ sở như vậy, đốt không phải rất nhanh sao?
Hung dữ với ai chứ? Để ta xem mấy con dơi như các ngươi có còn tức giận được không khi thấy trụ sở bị đốt.
Vân Yến cười nguy hiểm, vài tia sáng âm lãnh lóe lên.
Lúc này 000 đột ngột lên tiếng, âm thanh dồn dập vang lên trong đầu cô, "Ký chủ, ký chủ, mau mau cứu Trương Phi đi."
"Tại sao phải cứu? Cô ta cũng không đẹp như ta." Vân Yến lập tức xụ mặt bĩu môi, hai hình ảnh lúc nãy và bây giờ đối lập hoàn toàn.
"...Trương Phi là nữ chính thứ hai của vị diện, cô ta chết thì vị diện sẽ bị lỗi." 000 ngừng một chút, sau đó đáp.
"Ồ." Lần này Vân Yến thật sự bất ngờ, hoặc là không.
Hệ thống: "..." Đừng ồ nữa, xin hãy hành động.
Vân Yến lắc cổ tay, trên tay lại xuất hiện thêm một sợi dây thừng dài, cô mỉm cười nhìn mọi người một lượt.
Ánh mắt như thanh băng sắc bén xẹt qua cơ thể từng người khiến máu họ muốn đông cứng, sợ hãi thể hiện ra mặt làm cho Vân Yến cực kì hưng phấn.
Nhìn đã đủ, Vân Yến liền thu lại ánh mắt sắc nhọn của mình, trang trọng mở miệng.
"Tôi rất muốn đánh và trói mọi người, nhưng mà nếu ai không muốn thì tôi cũng có thể rộng lượng cho mọi người chọn phương án khác, chính là sống chung với cá cả đời."
Mọi người: "..." ???
Sống chung với cá? Ý kẻ điên là sao chứ?
Ý cười dạt dào trên môi thiếu nữ hiện rõ, tiếng cười khúc khích đột nhiên phát ra từ cô.
"Sao lại im lặng rồi? Mọi người đang sợ hãi tôi sao?" Môi đỏ hơi nhấp, thiếu nữ nghiêng đầu, nói lời chất vấn.
Tư Mã Ý bị khí chất lạnh lẽo của Vân Yến làm cho rét run, vết thương trên tay phảng phất như đã hết đau, ngược lại cả người như bị một cánh tay nhỏ bé mà hữu lực chôn vùi vào băng tuyết, khí lạnh chui sâu vào da, vào lồng ngực, sau đó lại vào tận tim hắn.
Tu la như ẩn như hiện, thần chết tựa như đang quanh quẩn xem kịch quanh đây khiến mọi người đều nổi lên một tầng da gà nhàn nhạt.
Vân Yến liếc nhìn con rùa đang từ từ bật dậy sau đó đi đến cạnh mình, khóe môi lại thêm cong.
"Kim Bảo ngoan, rút mai rùa của ngươi ra, luộc cho chó ăn đi." Âm thanh của Vân Yến nhỏ nhẹ dịu dàng chỉ đủ cho Kim Bảo nghe.
Kim Bảo ngoan ngoãn chui vào không gian của cô, lệ rơi đầy mặt.
Ánh mắt của thiếu nữ tùy ý lại nhìn quanh, đột ngột dừng trên Tư Mã Ý.
Tay trắng nộn cầm chắc dây thừng, môi hiểm ác nở nụ cười, tựa như ác quỷ lại tựa như tiểu thiên sứ nghịch ngợm, thiếu nữ vươn tay vứt chiếc dây thừng bên chân Tư Mã Ý, cất giọng nói.
"Ngoan ngoãn thì tự trói mình đi, tôi bỗng dưng mất hứng rồi nên không muốn đánh mấy kẻ như mấy người, mà giết người ấy, à không giết dơi thì bẩn tay lắm."
Tư Mã Ý giật giật mi mắt, chết sống cũng không chịu cúi người lấy sợi dây thừng, hắn trừng mắt nhìn Vân Yến.
"Kẻ hạ đẳng, ngươi đừng nghĩ rằng mình có thể