Vân Yến không nói gì chỉ im lặng nhìn ông, vị diện sau hi vọng nguyên chủ đừng có người thân.
Thấy Vân Yến không nói gì, nghĩ cô đã ngầm thừa nhận Lục Tôn lại nói tiếp.
"Ta biết con là một nhân cách khác của Tiểu Kỳ, ta cảm ơn con đã xuất hiện đúng lúc như thế, nếu không ta cũng không biết Tiểu Kỳ sẽ như thế nào nữa.
Đứa nhóc này..." Lục Tôn rơi nước mắt, khuôn mặt hơi nhăn lại.
Người đứng nghe trộm bên ngoài \- Trần Mai cũng lặng lẽ rơi nước mắt, thì ra mọi chuyện là vậy.
Hôm nay bà định đi tìm Vân Yến để mẹ con cùng ngủ chung một hôm, đi ngang qua thư phòng thì lỡ nghe cuộc nói chuyện này.
Vân Yến cũng không phụ lòng Lục Tôn mà diễn theo, cô rơi một giọt nước mắt, giọng hơi nghẹn ngào:"Xin lỗi, là con bảo vệ Tịnh Kỳ không tốt, nếu con xuất hiện sớm hơn là được rồi."
Nghe vậy thì Lục Tôn phản bác.
"Là do ta bất cẩn."
"Không, không là do con."
"Do ta."
"Do con."
"Do ta."
"Thôi được rồi, là do cha." Hai người đùn đẩy qua lại, rốt cuộc cô mệt mỏi đẩy qua ông luôn.
Lục Tôn: "..."
Trần Mai: "..."
Hệ thống: "..."
"Khụ...khụ là do ta, nhưng ta vẫn tò mò việc vết thương của con mau lành." Lục Tôn ngẩn ngơ vài phút rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Con cũng không biết đâu, từ khi con xuất hiện là vết thương lại lành nhanh như thế." Vân Yến nói dối không chớp mắt khiến cho Lục Tôn tưởng là thật cũng không nói gì.
Cô muốn vết thương của cô mau lành thì nó liền mau lành, không lành thì nó liền không lành, đó là một trong những kĩ năng của cô học tập từ người đó.
"Còn về việc hiệu trưởng, con chắc là cha hiểu ai cũng có bí mật mà phải không?" Vân Yến bình tĩnh nói.
"Vậy, con đi về phòng đây."
Vân Yến biết Trần Mai luôn ở ngoài cửa, cô mở cửa ra thấy Trần Mai ở ngoài đó thì giả vờ bất ngờ.
"Mẹ."
Trần Mai và Lục Tôn đang thất thần suy nghĩ thì nghe giọng của Tịnh Kỳ.
Trần Mai lắp bắp nói có việc đến tìm Lục Tôn, cô gật gật đầu rồi đi để lại hai người phụ huynh cùng nhau nói chuyện.
Vân Yến về phòng liền lao vào máy tính ngồi bấm bấm gì đó.
Hệ thống liền đột ngột thông báo nhiệm vụ phụ tuyến:"Nhiệm vụ phụ tuyến: Phá hoại tình cảm nam nữ chính, giúp Trạch Từ và Lục Tuân đến với nhau."
Hệ thống nghe mình tuyên bố nhiệm vụ cũng giật cả mình, nó thề là nó chưa bao giờ tuyên bố một cái nhiệm vụ kì quặc như thế này.
Thấy Vân Yến cười mỉm nó liền biết là cô bày trò.
"Ký chủ!!! Cô đừng có mà quá đáng nha." Hệ thống khóc trong lòng vì nó không có khóc thật được, đành khóc trong lòng.
Vân Yến bĩu môi, vô tội vạ nói:"Ta không làm gì nha, là chủ hệ thống của ngươi tuyên bố nhiệm vụ mà."
Hệ thống tức giận đến không thể nói gì được liền offline.
Vân Yến vẫn ngồi cười ha hả, đáng đời ha, cô biết nó sẽ tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến là công lược ai đó, cô liền sửa lại hết chương trình cho nó, đúng là người tốt.
Cô vui vẻ được một lúc thì liền nghiêm túc tra vị trí các trường học gần đây, để làm gì à? Tất nhiên là để làm nhiệm vụ chính tuyến nha.
Cả đêm Vân Yến không ngủ.
Tối hôm nay cả Lục gia, ai cũng ngủ không ngon.
\_\_\_
"Tiểu Kỳ, dậy đi học thôi." Trần Mai sau một đêm suy nghĩ về chuyện nhân cách khác của con gái mình, sau tất cả thì bà quyết định sẽ xem cô như con gái mình vì dù có là nhân cách khác thì đó cũng là con gái của bà.
Vân Yến chuẩn bị xong liền mở cửa ra thấy Trần Mai mắt hơi sưng liền biết tối