Sáng sớm tinh mơ khi mắt còn chưa mở lên Vân Yến đã bị kéo đi xuống sảnh chính Liên gia, vì cơn buồn ngủ quá dai dẳng nên cô cũng không có mở mắt, kiên trì nhắm chặt hai mặt lại.
"Tiểu thư, tiểu thư..." Chị Tươi vừa cười trừ với Liên Kỳ ngồi đối diện lại ân cần lay nhẹ người Vân Yến.
Bị kích thích, Vân Yến lập tức chụp tay của chị Tươi rồi nhanh chóng ném ra.
"Nữ nhân, đừng chơi đùa với lửa."
Vì vừa tỉnh dậy nên giọng Vân Yến hơi khàn khàn, gợi cảm vô cùng.
Chị Tươi/ Liên Kỳ: "..."
Thật ra chị Tươi vốn không định kêu Vân Yến dậy bởi vì hôm qua cô vừa bị bắt cóc, tâm thái khẳng định không tốt.
Vì vậy chị Tươi nghĩ Vân Yến cần được nghỉ ngơi, nhưng vì Liên Kỳ giục giã quá nên chị mới đành lên phòng kéo Vân Yến xuống.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Đùa đã đủ, Vân Yến xốc mi mắt hỏi chị Tươi.
"Năm giờ sáng thưa tiểu thư."
Nghe vậy Vân Yến liền trợn mắt, mày hơi nhướng, giọng nói ẩn ẩn chút không kiên nhẫn, "Mấy người bị rảnh rỗi sao? Tự dưng năm giờ sáng kêu tôi xuống đây?"
"Tiểu thư, hôm nay Liên Kỳ tiểu thư phải đi chọn váy cưới...!Đám cưới của Liên Kỳ tiểu thư và Vương thiếu gia đã được dời lại, một tuần sau sẽ tổ chức." Chị Tươi cẩn thận nói, vừa nói lại vừa xem sắc mặt của cô.
Thấy Vân Yến không có vẻ gì là đau lòng hay tức giận, chị Tươi cảm thấy hơi yên tâm.
Vì vốn thân thiết với nguyên chủ nên chuyện gì của nguyên chủ, chị Tươi đều biết, ngay cả chuyện của Vương Thừa Vũ.
Thật ra lúc mà nguyên chủ quyết định đi du học, chị Tươi là người đã khuyên cô ấy nói chuyện trực tiếp với Vương Thừa Vũ để giải quyết chuyện tình cảm.
Nhưng nguyên chủ lúc ấy không biết đã nghĩ gì mà kiên quyết không nói cho Vương Thừa Vũ biết mình sắp đi.
Sau này khi đã sắp đi thật rồi thì nguyên chủ mới hen gặp mặt Vương Thừa Vũ, tiếc là lúc ấy Vương gia gặp biến cố, kẻ thù bao quanh, Vương Thừa Vũ không thể tự tiện xuất hiện nêm cũng không đến.
Cho đến khi nguyên chủ bước chân lên máy bay cùng chị Tươi rồi, Vương Thừa Vũ mới chạy đến.
Lúc ấy chị Tươi rõ ràng là thấy hắn, nhưng vì không muốn chậm trễ nguyên chủ nên chị Tươi cũng không kể cho cô ấy.
Hiển nhiên chị Tươi luôn nghĩ trong lòng Vương Thừa Vũ luôn có Liên Tích, trong lòng Liên Tích thì luôn có Vương Thừa Vũ.
Nhưng sau khi về nước đối diện với hiện thực rằng Vương Thừa Vũ đã đính hôn với Liên Kỳ, cô con gái nuôi của Liên gia, chị Tươi thật sự đã chấn động một hồi lâu.
"Theo lịch là bao lâu sẽ cưới?" Vân Yến khoanh tay, không mặn không nhạt hỏi.
"Khoảng hai tháng nữa." Chị Tươi.
Nghe vậy Vân Yến không khỏi hiếu kỳ nhìn Liên Kỳ, "Em gái, em bị bệnh nan y sắp đi sao?"
Liên Kỳ nghiến răng, trong lòng thầm rủa cô, nhưng bên ngoài lại thế hiện ra một khuôn mặt thực khả ái, dễ gần.
"Không có thưa chị." Liên Kỳ vừa nói, lại đáng thương hỏi cô, "Tại sao chị lại nghĩ em như vậy? Tuy bệnh tình của em quả thực không tiến triển bao nhiêu nhưng không có tệ như chị nói, chị không thích em thì..."
"Vậy là cô sắp chết hả? Tự nhiên đổi lịch cưới, có biết nhà bao việc hay không." Vân Yến liếc Liên Kỳ, cục súc ném một câu.
Vừa nói xong Vân Yến đã cảm thấy gân xanh của Liên Kỳ nổi lên rất rõ, ngoài ra cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng nghiến răng của nhỏ đối diện.
"Ây? Chắc không phải là Cố Vi với Vương Thừa Vũ có gì với nhau nên em muốn đẩy nhanh việc cưới hỏi để có thể danh chính ngôn phận đàn áp Cố Vi ấy chứ?" Vân Yến hơi cong môi, mắt như sao sáng chứa đầy hiếu kì.
"Tiểu thư..." Thấy sắc mặt của Liên Kỳ dần trắng bệch chị Tươi hấp tấp gọi Vân Yến một tiếng ý bảo cô bớt nói lại một ít.
Vân Yến cười cười nhìn Liên Kỳ, trông cực kì "thâm tình".
"Không phải như chị nói đâu, là em và Thừa Vũ đã bàn bạc kĩ lưỡng với nhau rằng đám cưới sẽ được tổ chức sớm một chút, bởi vì hai tháng sau Thừa Vũ sẽ rất bận nên không thể tổ chức sớm được." Liên Kỳ rũ mi, thủ thỉ.
"Vậy sao." Vân Yến bĩu môi, "Vậy thì thôi, tôi đi ngủ, em ngủ ngon."
Liên Kỳ: "..." Cái giống chị gái vương bát đản!
Đang bước đi được nửa đường, Vân Yến bỗng nhiên quay người lại, *thiên chân vô tà mỉm cười, thoạt nhìn không có sức công kích nào.
*Thiên chân vô tà:
"Ồ? Em muốn tôi đi cùng để chọn váy cưới cho em thật sao?"
Ánh mắt Liên Kỳ có chút ghét bỏ, cô ta nhẹ giọng đáp, "Đúng vậy nha, em sợ bản thân sẽ chọn không được bộ nào phù hợp với bản thân.
Mà ở đây cũng chỉ có chị là người thân của em."
"Vậy à." Vân Yến híp mắt, lại đứng yên mỉm cười, không biết là cô đã suy nghĩ gì mà lại tiếp tục bước đi lên phòng.
"Tám giờ đi, bây giờ mới có năm giờ sáng, nhân viên còn chưa kịp mở cửa đâu."
Nghe thấy lời nói của cô, trong lòng Liên Kỳ dấy lên một cỗ bất an.
Mỗi khi Liên Tích nhiệt tình như vậy, Liên Kỳ luôn cảm thấy có chút gì đó rất kì quái.
____
Trung tâm thương mại sầm uất đông đúc, người qua lại cùng tiếng cười nói làm cho không gian thêm phần náo nhiệt.
Từ phía xa một chiếc xe Bugatti Veyron đang chầm chậm đi đến, sau đó