Tại Lục gia.
"Hệ thống, nam nữ chính sao rồi?"
"Ký chủ, nữ chính bị ép buộc phải sang thành phố khác còn nam chính bị cấm túc, không thể đến trường." Hệ thống thành thật nói.
Vân Yến thở dài, giọng đầy nuối tiếc:"Vậy nhiệm vụ phụ tuyến phải tạm thời gác lại rồi."
Hệ thống \- run sợ: "..."
Trần Mai cùng Quý Lãng vui vẻ trò truyện, Lục Tuân thì u ám ngồi xem tivi còn Vân Yến tất nhiên là ngồi trên sofa ăn chocolate.
"Lão gia, ngài đã về." Quản gia cúi người nói với Lục Tôn.
"Ừm, ai kia?" Lục Tôn nhìn Quý Lãng thắc mắc hỏi.
Trần Mai dịu dàng nói:"Đây là Quý Lãng, con trai của chị gái em, nó vừa về nước thì đến thăm em."
"Vậy mọi người cùng nhau ăn tối đi." Lục Tôn mở lời, không ai phản bác.
Chỉ có Lục Tuân mặt hơi đen lại.
Bữa cơm tối diễn ra rất suôn sẻ, ai cũng đều no nê trở về phòng.
Vì đã tối nên Quý Lãng xin ở nhờ một hôm tại Lục gia, Lục Tôn vui vẻ chấp nhận vì với ông thì vợ vui là được.
Vân Yến vừa trở về phòng liền hỏi hệ thống.
"Hệ thống, ngươi quét linh hồn của Quý Lãng xem như thế nào."
"A...được." Hệ thống thắc mắc nhưng cũng không hỏi mà quét ngay.
Vân Yến nằm xuống giường suy nghĩ về hành động và ánh mắt của Quý Lãng, thật sự y hệt hắn.
Bây giờ mà để cô gặp lại hắn, chắc chắn cô sẽ đánh hắn đến chết!
Người bị nhắc đến : "..." Cảm thấy hơi lạnh.
Ngồi chờ hơn nửa tiếng, hệ thống mới ngoi lên trả lời.
"Ký chủ, linh hồn của Quý Lãng hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì."
"Ừ, cảm ơn."
Vân Yến nhắm mắt lại, có lẽ là cô muốn cho hắn ăn đập quá nên sinh ra ảo giác.
\_\_\_\_
Giai Lệ cắn ngón tay đến rách da, đôi mắt tràn đầy tơ máu, miệng luôn lầm bầm những câu khó hiểu làm người ngồi bên cạnh cảm thấy sợ hãi.
"Cô gì ơi, cô đừng lầm bầm được không? Tôi không thể ngủ được." Vì chịu không nổi nên người bên cạnh đành lên tiếng.
"Được...được." Cô ta cố gắng bình tĩnh trả lời.
Lúc nãy Giai Lệ bị bảo vệ ép lên máy bay còn đe dọa sẽ làm cho cả nhà cô ta sống không được mà chết cũng không xong, cô ta rất hận.
Nếu như Tịnh Kỳ chết ngay lúc ấy là được rồi, tại sao cô lại sống chứ? Còn hại cô ta ra nông nổi này.
Cô ta chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn thôi, không làm hại ai cả.
Tại sao...tại sao...là do Tịnh Kỳ..đúng vậy là do Tịnh Kỳ, chắc chắn Tịnh Kỳ sẽ phải chịu một cái giá đắt vì dám hại cô ta.
Giai Lệ nở một nụ cười đầy nguy hiểm.
Nữ chính từ một cô gái dịu dàng, tốt bụng \( và bạch liên hoa \) đã thay đổi thành một cô gái đầy mưu kế, tâm như rắn độc chỉ sau một đêm.
\_\_\_
Hôm nay là một buổi chủ nhật \( không \) đẹp trời, mưa rất nhiều còn có cả sấm chớp, Vân Yến nhìn ra cửa sổ, bây giờ rất thích hợp để biết được sự thật.
"Mẹ, chúng ta cần nói chuyện một chút." Cô từ từ bóc vỏ chocolate.
"Chuyện gì vậy con gái?" Trần Mai hiền hòa hỏi.
"Con muốn biết về cha mình, cha ruột."
"Cha con....chúng ta vào phòng con nói chuyện đi." Trần Mai có chút chần chừ nhưng rồi cũng quyết định nói cho cô về thân phận của cha nguyên chủ.
"Cha con là Tịnh Thụy, là gia chủ của Tịnh gia, chiếc bùa Tường Thuận Tiến Hỉ là minh chứng cho gia chủ Tịnh gia.
Anh ấy là con cả trong nhà, đứng thứ hai là Tịnh Hòa, cuối cùng là Tịnh Tuyết.
Tịnh gia làm tất cả ngành nghề, nghề gì cũng đã và từng tiếp xúc qua nhưng gia sản của Tịnh gia chính là khả năng đặc biệt của mỗi người.
Bất cứ ai mang dòng máu của Tịnh gia thì khi sinh ra đều có một khả năng riêng của mình khiến cho người khác kinh ngạc, tổ tiên Tịnh gia từng nói đây là món quà mà Thần sáng tạo tặng cho gia tộc bọn họ.
Cha con, Tịnh Thụy có khả năng khiến người khác quỳ phục, dù người ta có thân phận cao quý như thế nào, chỉ cần cha con muốn, họ sẽ lập tức quỳ phục ông.
Nhưng cuối cùng Tịnh gia cũng sụp đổ, nguyên nhân là gì mẹ không biết rõ, mẹ chỉ biết lần cuối gặp cha con là lúc con một tuổi, ba con đưa cho mẹ chiếc bùa Tường Thuận Tiến Hỉ rồi biến mất, biệt tăm đến bây