Vừa bước chân vào khu chợ sầm uất gần thôn làng, Khải Đồ lập tức bị cuốn vào rắc rối làm cho Vân Yến suýt nữa là đấm chết hắn.
Bọn họ còn chưa ra khỏi thị trấn đấy được không?
Rắc rối tìm đến có phải là quá nhanh rồi hay không?
Vân Yến liệt khuôn mặt ngồi một góc uống rượu, cũng không quên chú ý đến Khải Đồ.
Từ khi uống thử Hỗn Tích Hoa Luyến, Vân Yến đã mặc định đó là nước giải giận dữ cho cô.
Ha hả.
"Ài Vân Yến, mau giúp đỡ Khải Đồ đi nha, nhiệm vụ hoàn thành càng nhanh thì càng tốt đấy.
" 333 liên tục cổ vũ và động viên tinh thần cho cô.
Tiếc là Vân Yến đều để ngoài tai.
Không phải là cô không muốn nghe nó, mà là cô muốn xem thử Khải Đồ sẽ làm trò gì.
Vừa nãy khi hai người họ bước chân vào chợ, đã có một tên ăn mày chạy qua, mình đầy thương tích, mà phía sau tên ăn mày là một nhóm người cùng một cô gái trông có vẻ cao quý, hẳn là đám hạ nhân của một tiểu thư gia tộc nào đó.
Chuyện này vốn không liên quan đến Vân Yến và Khải Đồ, nhưng sau khi chứng kiến cảnh nhóm người đó không một lời liền bắt lấy tên ăn mày liên tục đánh đập hắn, Khải Đồ lập tức ra mặt.
Còn Vân Yến thì ghé vào một chỗ gần đó, thản nhiên uống rượu.
Cô không có nghĩa vụ xử lý mấy cái vụ này, cũng không rảnh cản Khải Đồ.
Người ta là khách hàng, cô nào dám cãi?
Tiểu thư nọ một thân lam thanh tú mỹ lệ, nhưng khóe mắt lại mang một loại khắc nghiệt cùng cao ngạo, có thể nhìn thấy vị tiểu thư này cũng là loại người không tốt.
"Tiểu thư, vị hòa thượng này muốn hỏi nguyên nhân vì sao ngài bắt tên ăn mày này.
" Nô tì bên cạnh tiểu thư nọ cúi gập người, khẽ nói.
Nghe vậy, vị tiểu thư đó liền nhìn sang Khải Đồ, vừa nhìn thấy hắn, đôi mắt nàng ta liền sáng lên, hai má rất nhanh liền đỏ bừng.
Nàng ta không biết ở đây có một vị hòa thượng đẹp như thế này nha?
"Khụ! Vị hòa thượng này! " Tiểu thư nọ vốn định hỏi danh tính của Khải Đồ nhưng nhớ đến tên ăn mày, nàng ta liền đổi giọng, từ nhẹ nhàng sang tức giận.
"Tên ăn mày này ăn cắp túi tiền của ta, không những thế, khi bị ta bắt rồi thì quyết không chịu nhận, vị hòa thượng này chắc hẳn là hiểu rõ, gieo gió thì gặt bão.
" Nàng ta lời lẽ sắc bén, nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười nồng đậm.
Ây, chắc là định làm khó tên ăn mày khiến tiểu hòa thượng động lòng trắc ẩn rồi tìm cớ mời tiểu hòa thượng về nhà đây mà.
Vân Yến nhấp một ngụm rượu, ánh mắt mang theo hơi lạnh lướt qua Khải Đồ.
Khải Đồ dường như cảm nhận được hơi lạnh, hơi xoay đầu nhìn Vân Yến, khuôn mặt vẫn như cũ hờ hững đạm bạc.
Sau đó liền không chú ý đến cô mà tiếp tục nghe tên ăn mày và vị tiểu thư.
"Ta vốn không có ăn cắp, túi tiền ngươi rơi, ta chỉ là nhặt sau đó liền trả lại cho ngươi! Nào có chuyện ăn cắp, ngươi đừng có ngậm máu phun người!" Tên ăn mày tức đến thở cũng không xong, lồng ngực liên tục phập phồng.
"Ngươi nói dối! Túi tiền của ta làm sao có thể rơi được chứ? Với cả, nếu ngươi đã không lấy cắp, vậy tại sao lại chạy đi? Nếu không phải do ngươi lo sợ ta sẽ cho người đánh ngươi?" Tiểu thư nọ tức đến tím mặt, liên tục chửi bới tên ăn mày.
Tên ăn mày khăng khăng rằng mình không ăn cắp, thậm chí là hảo tâm nên mới trả lại cho nàng ta, nhưng lại làm ơn mắc oán khiến tên ăn mày chẳng những bị đánh đến trầy da xước thịt mà thanh danh còn bị làm bẩn.
Tiểu thư thì cười lạnh, chửi hắn vô liêm sỉ.
Hoàn cảnh bây giờ thập phần hỗn loạn, người qua người lại ai nấy cũng vì trận cãi nhau này mà ngừng lại lắng nghe, nhưng cũng không ai ra mặt.
Cũng chỉ có mình Khải Đồ dám thôi chứ ai nào dám.
"A di đà phật.
" Khải Đồ chầm chậm lên tiếng, khóe môi như cũ cong lên, ánh mắt hờ hững nhìn nàng ta, "Nếu vị thí chủ này thật sự có ý định ăn cắp, vậy nữ thí chủ nghĩ lí do mà ngài ấy trả lại túi tiền cho ngài là gì?"
Vị tiểu thư nọ nhất thời không biết phải trả lời sao.
"Có lẽ là vì hắn chột dạ?" Tiểu thư nọ bắt đầu suy đoán linh tinh, "Cho nên mới trả cho ta? Dù sao ta cũng là Đại tiểu thư của Cung Gia, tôn quý vô cùng.
"
Khải Đồ nghe vậy liền lắc nhẹ đầu.
"Nữ thí chủ nghĩ quá xa rồi, túi tiền này của ngài nhìn sơ qua đã thấy rất bẩn, chắc hẳn đã bị rơi một thời gian khá lâu, mọi người đi ngang qua cũng không để ý cho nên mới đạp lên, tình cờ vị thí chủ kia thấy được, nhặt lên, chắc hẳn là lúc đó nữ thí chủ cũng đang đi tìm ví tiền đi? Cho nên thí chủ này mới biết mà trả lại.
"
"Ta không tin! Nếu đã trả lại thì cớ gì hắn phải chạy đi?" Vị tiểu thư kia cắn môi hỏi.
"Ta vừa trả cho ngươi, ngươi lại cho người đánh ta, làm sao mà ta không chạy? Mạng sống của ta chỉ có