Vụ việc Vân Yến phá hoại Nguyệt Tình lâu đã trở thành một tin tức nóng hổi lan truyền khắp tất cả đại lục.
Người nghe người kể, thêm mắm thêm muối làm cho một câu chuyện đơn giản thành một câu chuyện đầy ân oán tình thù.
Trong câu chuyện đó Vân Yến trở thành trưởng bối của Thuần Nhã, là người không chấp nhận Nguyệt Phong và Thuần Nhã đến với nhau cho nên mới đến cảnh cáo nàng ta.
Lúc Vân Yến nghe được thì câu chuyện đã được lưu truyền ở khắp nơi như thế, cô cũng không thể làm gì, ngay cả việc cắt lưỡi họ cũng không thể.
Thật ra cắt lưỡi một vài người thì cô có thể.
333: Không, cô không thể!
Vân Yến: Ta có thể cắt cả lưỡi ngươi.
333:!
Bên cạnh đó Nguyệt Phong cũng cho người ráo riết truy tìm tung tích Vân Yến nhằm mời cô đến nhà nói chuyện.
Nhưng Vân Yến mà làm gì có việc bị bắt lại, cho nên cô tự nguyện đi đến nhà của Nguyệt Phong để xem thăm hỏi nàng ta.
Ngước nhìn tòa nhà nguy nga tráng lệ trước mặt, Vân Yến nở nụ cười thân thiện.
Đã có nhà đẹp như vậy không biết con gái ghẻ còn nhớ mình không?
Trong lúc Vân Yến trầm ngâm suy nghĩ về Nguyệt Phong, nàng ta cũng kịp thời chạy ra đón tiếp cô một cách đầy nhiệt tình.
"Vân đại nhân, mời vào nhà, ở bên ngoài không tiện nói chuyện.
" Nguyệt Phong xốc mi mắt, lạnh nhạt nói lời mời.
Nghe vậy Vân Yến vẫn đứng yên, chưa có ý định bước vào mà lại mở miệng hỏi: "Có trà bánh không?"
Khách đến nhà, không trà cũng bánh nha.
"Ngài thật sự nghĩ ngài đến đây chỉ để tâm sự cùng ta?" Nguyệt Phong híp mắt, lời nói thể hiện tâm trạng không vui.
"Không nghĩ.
" Vân Yến hiền hòa đáp.
Nhưng mà không trà cũng không bánh thì người ta sẽ đi về đó!
Vân Yến cảm thấy hai năm nay mình bị Thần giới và Tiên giới chiều hư rồi, ngày nào cũng đưa cô lên đó uống trà ăn bánh thì làm sao không hư.
Vì suy nghĩ của Vân Yến đã thể hiện quá rõ ra bên ngoài cho nên Nguyệt Phong không thể không chiều theo ý cô.
Thù còn chưa trả, làm sao nàng ta để người đi sớm như vậy được?
"Đã có trà, một lát nữa người của ta sẽ đem bánh đến cho ngài.
" Nàng ta lãnh đạm thông báo, sau đó lại thúc giục cô: "Ngài không định vào bên trong?"
"Vào chứ, ngươi dẫn đường đi.
" Vân Yến cong khóe môi mỉm cười, chân nhỏ bắt đầu di chuyển vào bên trong khuôn viên của Nguyệt Phong.
Thấy Vân Yến đã bắt đầu di chuyển, Nguyệt Phong liền nhanh chân dẫn đường.
Suốt dọc đường đi cùng Nguyệt Phong, Vân Yến bị nhìn ngó rất nhiều nhưng lại không có ai bàn luận gì cả.
Đây chính là hiệu quả sau khi trở thành người của nữ chính, thực lực sẽ cao, trí tuệ sẽ tăng.
Đi trong chốc lát, Nguyệt Phong đã đưa cô đến một căn phòng khá thoải mái lại còn dày đặc linh khí.
Nhìn một vòng quanh căn phòng xong, cô liền thu mắt lại.
Ai ui, xung quanh toàn là báu vật.
Con gái ghẻ thật giỏi nha.
Chỉ dùng hai năm ngắn ngủi để từ Kim Đan nhảy lên Nguyên Anh thì Nguyệt Phong thực sự là một tiểu thiên tài rồi.
Vì nàng ta là nữ chính sao? Hay là vì hào quang nữ chính của Nguyệt Phong quá mạnh?
Vân Yến từng nghĩ đến khả năng này nhưng đều ngay lập tức bãi bỏ.
Bởi vì hiện nay thiên đạo bản real đã bị Vân Yến tống cổ đi vì thế chỉ còn bản rep 1:1 là cô mà thôi.
Hào quang nữ chính mạnh hay không là do độ cưng chiều sủng nịnh, là do ý chí của thiên đạo.
Mà Vân Yến thì không có chuyện muốn Nguyệt Phong một bước bay lên trời cho nên cô mới gạt bỏ khả năng trên.
Chỉ có một nguyên nhân là do Nguyệt Phong thật sự là một tiểu thiên tài mà thôi.
"Mời ngài ngồi.
" Nguyệt Phong nhàn nhạt lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Đã được mời như vậy, Vân Yến liền ngồi xuống, ưu nhã nhìn Nguyệt Phong.
Người mở miệng đầu tiên là Nguyệt Phong, nàng ta khách khí nói một câu.
"Rất hân hạnh được gặp Vân đại nhân một lần nữa.
"
"Ài, gặp được ta rất khó, cô nên cảm thấy vui vì được ta đến thăm tận nhà.
" Vân Yến cười rạng rỡ, trong lời nói không giấu được kiêu ngạo cùng ngông cuồng.
"Ta đang rất vui.
" Nguyệt Phong cười lạnh.
"Ta biết.
" Vân Yến gật đầu, lại còn ra tự tin nói: "Không vui thì chắc chắn cô đã đuổi thẳng cổ ta ra khỏi đây rồi.
"
Nguyệt Phong: "! " A, nói rất đúng.
Nhưng kịch bản không giống vậy, xin ngài đừng nói thẳng ra như vậy được hay không?
Cũng không phải là lần đầu tiên bị cái miệng độc của Vân Yến chọc giận cho nên Nguyệt Phong vẫn còn khá bình tĩnh.
Trước tiên Nguyệt Phong chủ động xin lỗi với cô, tuy nói xin lỗi vậy chứ Vân Yến không cảm nhận chút thành ý nào trong câu.
"Lần thứ nhất gặp ngài là ta thất lễ, lần thứ hai xin hãy để ta thể hiện thành ý, đồng thời mong ngài tha lỗi cho ta về chuyện hai năm trước.
"
Làm gì có việc tha lỗi nhanh như vậy, nghĩ bà đây là thánh nữ mary sue à?
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng lời từ miệng Vân Yến ra lại hoàn toàn trái ngược.
"Tha lỗi cho ngươi.
" Vân Yến vung tay, hòa ái đáp.
Nói lời này xong Vân Yến cảm thấy trên đầu mình đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ như mặt trời, cô cảm thấy hình như mình đang dần trở thành thánh nữ thiện lương tốt đẹp.
Thấy vậy, đôi mày Nguyệt Phong hơi nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía cô.
"Vậy càm ơn ngài! rất nhiều.
" Nguyệt Phong gằn từng chữ trong câu, cố ý gây áp lực lên người cô.
Nhưng thật đáng tiếc, Vân Yến vẫn vững như núi ngồi nhìn Nguyệt Phong,