Ánh sáng nhu hòa của đèn vàng đột nhiên chiếu vào mặt Vân Yến khiến cô hơi híp mắt.
"Ai?"
"Vân Yến?"
Âm thanh của nam nhân vang lên mang theo phần sửng sốt cùng bất ngờ.
Nghe thấy chất giọng thèm đánh quen thuộc này, Vân Yến cảm thấy đầu mình trong tích tắc liền hết choáng váng, mà ngược lại sức sống như lũ đang tràn vào người cô.
Vân Yến ngồi dậy, mạnh bạo vung tay đấm thẳng vào mặt nam nhân mặc vest trắng ngồi phía đối diện.
Nam nhân còn chưa kịp nói thêm một câu đã ngã chỏng vó xuống mặt đất.
Không để cho nam nhân kia kịp thời hồi thần, Vân Yến đã cười lạnh: "Tần Thụy, rõ ràng trong hợp đồng không có mục bảo bà đây phải gặp rắc rối.
Cậu dám sửa hợp đồng à? Muốn chết hay không?
Tần Thụy trầm cảm nằm im, trên khuôn mặt tuấn nhã hiện rõ một vết tím bằm, hắn khẽ sờ sờ mặt mình, trong lòng không khỏi cảm khái.
Gì chứ, chỉ vừa mới gặp lại mà hăng hái vậy?
"Trả lời, không trả lời tôi sẽ phơi khô rồi lóc thịt cậu." Vân Yến ác liệt hăm dọa, vẻ mặt như hung thần.
Thấy Tần Thụy đang sốc tinh thần, Vân Yến hừ lạnh một cái, sau đó tùy tiện tìm một chỗ trên sofa của nhà hắn ngồi.
Cô khoanh tay, chân thì vắt chéo, cao cao tại thượng nhìn xuống tên nam nhân thảm hại nằm yên dưới nền đất.
Tình cảnh này khiến người nhìn vào có cảm giác cô mới là chủ nhà còn tên kia là người hầu mặc cô tùy ý sai sử.
Trông...!có chút đáng thương.
Vân Yến chậm rãi quan sát phòng khách một hồi, nhận ra nó vẫn như cũ đơn giản mà tồi tàn, không có một chút nào giống nơi ở của một chủ thần.
Quả nhiên tên Thập chủ thần cũng chính là Tần Thụy này luôn nghèo như vậy.
Ngoài cái mặt điển trai được bao nhiêu nữ nhiệm vụ giả và một số nam nhiệm vụ giả mê mẩn thì hắn chẳng còn gì.
"Cậu nói xem, ngoài nghèo, yếu, không có quyền lực, không có não thì cậu còn có gì nữa?" Vân Yến tay chống cằm, cong môi chế nhạo.
"Không còn gì nữa." Tần Thụy chậm rãi chống tay ngồi dậy, lịch lãm nở nụ cười ôn hòa, "Không biết bao lâu nay cô có khỏe không? Người sửa chữa vị diện?"
"Hành hạ tôi lâu như vậy, cậu còn dám hỏi tôi có khỏe không à?" Vân Yến nhịn không được mà dùng chân đạp Tần Thụy thêm một cái.
Tần Thụy: "..." Đã chết.
Thấy Tần Thụy lại một lần nữa giả chết, cô đành ngồi chờ hắn khôi phục tinh thần.
Cô cũng không thể làm gì thêm nữa, nếu đá hắn một cái nữa chắc là hắn sẽ chết thật.
Đánh gãy chân cũng không sao mà nhỉ?
Dòng suy nghĩ nhanh nhạy vọt qua đầu Vân Yến, làm cho cô cảm thấy mình có chút thông minh.
"Đừng đánh gãy chân tôi." Tần Thụy dường như đã học xong thuật đọc tâm của cô, lập tức ngồi dậy một cách ngay ngắn nhìn cô.
"Ờ." Vân Yến không vui liếc Tần Thụy một cái.
Chờ Tần Thụy dùng chút sức lực cuối cùng của cuộc đời mình để ngồi lên sofa xong, Vân Yến liền lên tiếng.
"Thiên Vĩ của tôi đâu? Kim Bảo nữa, hợp đồng đã xong, mau trả hai đứa nhóc đó lại đây." Vân Yến nhăn mày, giọng nói hung hăng, khuôn mặt cau có, hoàn toàn không có một chút thục nữ nào khiến cho bộ váy công chúa trên người cô dường như trở nên lạc loài.
Nghe vậy, Tần Thụy liền cụp mắt, sau đó lại hé mắt, ra vẻ thần bí: "Ai nói hợp đồng đã xong?"
"Thì ra là vậy, cậu thật sự dám sửa hợp đồng khi tôi chưa đồng ý!?" Vân Yến nheo mắt, sau đó dùng tay không đập gãy cái bàn gỗ duy nhất trong phòng, "Cậu muốn chết? Mua quan tài đi, bà đây nhét cậu vào."
Tần Thụy đau khổ ôm tay, cắn răng giải thích: "Chị gái, do chị không chịu đọc kĩ dòng chữ nhỏ phía sau bảng hợp đồng mà!"
"Dòng chữ nhỏ phía sau bảng hợp đồng?"
Nghe lời bao biện của Tần Thụy, Vân Yến tức giận đến mức muốn cười to, "Bảng hợp đồng tôi đã xem kĩ, chỉ có một mặt! Cậu đừng có giỡn mặt với tôi."
Thấy Vân Yến thật sự tức giận, Tần Thụy liền khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
"Thật ra, đám chủ thần kia đã sớm tìm được cách để chế trụ cô.
Ngoại trừ tôi và Nhị chủ thần thì ai cũng có một số công cụ và lực lượng nhất định để dùng trong trận chiến chống lại cô." Tần Thụy chau mày.
"Biết rồi." Vân Yến không kiên nhẫn đáp lại, "Đưa Kim Bảo và Thiên Vĩ cho tôi, có gì cùng sống cùng chết là được chứ gì."
"Không thể!" Nghe lời nói tùy ý của cô, Tần Thụy lập tức phản đối, "Cô không được chết."
Sự phản ứng thái quá của Tần Thụy khiến cho Vân Yến có chút hứng thú, cô hỏi: "Mạng của tôi do tôi nắm giữ, vì sao tôi không thể chết?"
Tần Thụy ngay lập tức lắc đầu tỏ ý bản thân không muốn giải thích, sau đó hắn như bị cuốn sâu vào tâm trạng mà chậm rãi khuyên nhủ cô.
"Hiện tại không phải thời điểm để cô có thể hiểu biết tất cả mọi chuyện, việc của cô bây giờ là trốn, trốn lâu nhất có thể.
Cho đến khi nào toàn bộ lực lượng thật sự của cô quay về.".
Truyện Hài Hước
"Không, tôi không thích chơi trốn tìm." Vân Yến