Sau khi trở về không gian hệ thống, việc đầu tiên Vân Yến làm chính là ôm Kim Bảo cùng Thiên Vĩ đang ở dạng quả trứng ngủ một giấc.
000 - đang định mở tiệc chào mừng cô quay trở lại thì thấy cô ngủ: "! "
Cái con người này!
Cô có giỏi thì ngủ mãi mãi luôn đi, đừng có tỉnh dậy!
Uổng công người ta trông ngóng cô bấy lâu nay, giờ cô vừa về đã lập tức đi ngủ!
Thật ấm ức!
Bảo Bảo ấm ức!
Chờ Vân Yến thức dậy đã là một khoảng thời gian rất lâu sau đó, lúc này Kim Bảo còn đang ngủ, quả trứng màu đỏ cũng không có chút động tĩnh nào.
Vân Yến cúi đầu nhìn hai vật thể một vàng một đỏ trên giường, khóe miệng không tự chủ mà giương cao lên.
Cuối cùng cũng đoàn tụ.
"Ký chủ! Tôi rất nhớ cô!" 000 không nhịn được nữa, mau chóng hô lên.
Nhớ mình?
Nghe vậy, Vân Yến liền ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ thâm ý: "Mới không gặp nhau mấy trăm năm đã nhớ rồi, ngươi thích ta đến vậy sao?"
Cô không biết là 000 thích cô đậm sâu như vậy đâu nha.
Ngại quá, người tốt đẹp lại tài sắc vẹn toàn như cô không thích cũng uổng.
000 giật giật đuôi lông mày, trong lòng đã quyết định sau này có chết nó cũng sẽ không nói mấy lời sến sẩm như vậy nữa.
Thấy 000 bị mình trêu chọc đến câm miệng, Vân Yến cũng chỉ cười cười bỏ qua.
"Không đùa nữa, mau hiện bản thể của ngươi ra.
"Cô dùng ngón trỏ lắc lắc, tùy ý ngồi dậy nhìn một vòng xung quanh không gian.
Chà, không gian vẫn vậy, không có gì thay đổi cả, cũng không có chút bụi nào.
Cái hệ thống này cũng chú ý về vấn đề vệ sinh ấy chứ.
000 nghi hoặc hỏi: "Để làm gì?"
Chắc không phải cô muốn đánh tụi nó vì đã bỏ mặt cô tại vị diện kia đấy chứ?
Việc ở vị diện đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà, chúng nó cũng đâu cố ý.
"Ta khi nào nói muốn đánh các ngươi.
" Vân Yến ngay lập tức vạch trần sự nghi ngờ của 000, lại bĩu môi nói thêm: "Nếu muốn trả thù thì ta đã cướp hết năng lượng rồi vứt các ngươi vào trong ba ngàn vị diện để các ngươi trở thành hệ thống hoang dại rồi, hà cớ gì phải tốn công đánh đập mấy đứa nhóc như các ngươi.
"
000: "! " Sao cô lại từ giải thích thành đe dọa rồi?
"Khụ! muốn thấy bản thể của chúng tôi cũng được thôi.
" 000 sau khi lấy lại bình tĩnh liền hắng giọng cảnh cáo, "Nhưng cô tốt nhất đừng làm gì chúng tôi đấy, Thập chủ thần vừa trang bị cho chúng tôi phần mềm bảo mật nghiêm ngặt nhất rồi.
"
"Tên nghèo nàn đó cũng có điều kiện trang bị cho các ngươi?" Vân Yến tròn mắt kinh ngạc, hai tay che miệng, cứ như bản thân vừa nghe một chuyện gì king thiên động địa lắm.
000 giật khóe miệng, rốt cuộc là cô xem Thập chủ thần thành người gì vậy?
Tốt xấu gì người ta cũng là chủ thần đó, đừng mở miệng ra là chê người ta nghèo chứ.
Mặc dù Thập chủ thần ngài ấy đúng là nghèo thật! Truyện Võng Du
Để không cho lòng tin của mình đối với Tần Thụy bị lung lay, 000 quyết định không nói chuyện cùng Vân Yến nữa mà trực tiếp hóa thành bản thể.
Chẳng bao lâu frong không gian màu tím quen thuộc đã xuất hiện thêm hai người lạ, một nam một nữ, khuôn mặt giống nhau đến bảy tám phần, cả hai chỉ chừng mười sáu tuổi, không quá lớn.
Cô bé kia tóc đen, mắt cũng đen, ngay cả bộ đồng phục trên người cũng là một màu đen tuyền, chỉ có làn da của cô bé là đặc biệt trắng lại có chút tái nhợt.
Cậu bé bên cạnh thì ngược lại, tóc trắng mắt trắng, đồng phục cũng là trắng, nhưng da thì hơi ngăm màu bánh mật.
Cả hai đều có đôi mắt sáng như sao, tràn đầy hy vọng cùng ngây thơ của tuổi trẻ, khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác hai người bọn họ chính là những đóa hoa rực rỡ nở dưới địa ngục.
Vì sao lại là địa ngục?
Là vì hai đứa nhỏ đều có một cỗ tà ác xoay quanh cả người.
Sinh ra đã có, không tự nhiên mà xuất hiện.
Đấy chính là lời nhận xét của Vân Yến dành cho cỗ tà ác trên người hai đứa nhỏ.
Chà, rất đáng ngạc nhiên nha.
Vân Yến nhướng mày, treo trên môi một nụ cười thân thiện, cô lên tiếng hỏi: "Đây là lần thứ mấy chúng ta gặp mặt trực tiếp như vậy nhỉ?"
"Lần thứ hai.
" Cô bé nhanh nhảu trả lời, sau đó lại bụm miệng lại, rụt rè nhìn sang cậu bé.
Cậu bé kia dường như là đã quá quen với tính cách của cô bé rồi cho nên cũng không có lên tiếng trách mắng, ngược lại cậu nhìn sang cô: "Cô bảo chúng tôi hiện bản thể ra chắc cũng không phải để hỏi mấy chuyện này đâu nhỉ?"
Cậu bé này tuy nhỏ nhưng biểu tình trên khuôn mặt non nớt ấy lại điềm đạm đến lạ, ngược lại cô bé kia lại có