"Vị tiểu thư này, cây súng đó..." Một viên cảnh sát cẩn thận đến gần cô.
"Súng giả thôi." Vân Yến bóp còi, trong nòng súng có một con thỏ bằng bông nhảy ra.
Sau đó cô nhẹ nhàng bế bé trai cho viên cảnh sát nữ kế bên, giọng điệu nghiêm túc:"Cảnh sát các người sẽ không bị mua chuộc đúng không?"
Cảnh sát: "...." ???
"Khụ...Tiểu thư, chúng tôi sẽ không làm vậy." Viên cảnh sát lúc nãy lấy lại được tinh thần liền phản bác.
"Nếu mà bị đút lót thì gọi cho số điện thoại trên tấm danh thiếp này." Cô đưa tấm danh thiếp cho cảnh sát đó.
"Xử lí bọn họ cho tốt còn mấy đứa nhỏ thì cứ gọi ba mẹ chúng đến, tôi có việc đi trước."
Trước khi đi Vân Yến nhìn lướt qua Lục Cẩn, ông ta vẫn luôn nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, đôi mắt ông ta tràn đầy thù hận.
Vân Yến đã đi được một lúc nhưng viên cảnh sát lúc nãy vẫn chưa hoàn hồn.
"Này, cậu sao vậy?" Một viên cảnh sát khác thấy cậu ta hơi mất tập trung liền đánh vào vai cậu ta một cái.
"Chị nhìn này, Lục gia..." Cậu ta chỉ vào tấm danh thiếp màu đen ánh kim có tên Lục Tôn.
"Chuyện này phức tạp rồi đây..."
"Ừ."
\_\_
Lục Cẩn là em họ của Lục Tôn, ông ta rất tham lam và đê tiện, nhiều lần định chiếm lấy cái ghế của gia chủ Lục gia nhưng không thành.
Nhắc đến tội danh của ông ta chắc kể đến năm sau cũng chưa xong.
Vì vậy giao ông ta cho cảnh sát cũng là một việc tốt, bây giờ thì cô phải tiếp tục công việc hôm nay thôi, đêm vẫn còn dài.
Vân Yến đang tập trung lái xe thì điện thoại rung lên, nhìn thấy tên người gọi là Lục Tuân, cô liền tắt máy.
Một lần, hai lần, ba lần...!
"Alo? Có chuyện gì." Vân Yến nhíu mày, giọng nói có vài phần phiền toái.
"Tại sao em chưa về nhà?" Giọng nói của Lục Tuân có chút lạnh lẽo lại có chút dịu dàng khiến lỗ tai thiếu nữ muốn mang thai.
Đó là người khác, còn Vân Yến thì nghe thấy giọng nói của Lục Tuân rất gợi đòn.
"Tôi ngủ ở nhà bạn." Cô tùy ý tìm một lý do.
"..Ừ " Bên kia im lặng một chút rồi thở dài, cúp máy.
Lục Tuân cụp mắt, một tháng nữa là anh phải trở về với cuộc sống cũ, nơi có những nhiệm vụ nguy hiểm, nơi đó không có cô...!
Anh định dành thời gian ít ỏi này để bên cạnh cô nhưng có lẽ là không được rồi.
Mở thêm một chai rượu, Lục Tuân nhìn ra bầu trời đêm đầy sao, đêm nay thật sự là một đêm dài.
Vân Yến lái xe đến một trường cấp hai gần đó.
Nhìn thấy chiếc Lamborghini trước cổng trường, bảo vệ chảy mồ hôi hột, rốt cuộc là vị thần thánh phương nào đến thăm trường vào đêm hôm thế này?
Bảo vệ cẩn trọng đến gần xe, cửa xe mở ra, là một cô gái với mái tóc nâu, trong bóng đêm đôi mắt màu xanh của cô ấy dường như đang phát sáng, ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của cô, bảo vệ lúng túng hỏi.
"Tiểu thư, ngài đến đây có việc gì sao?"
"Cứu người." Hai chữ ngắn gọn nhưng đầy đủ ý, bảo vệ nhanh chóng mời Vân Yến vào trường.
Dường như Vân Yến rất quen thuộc với ngôi trường này, cô đi đến phòng vệ sinh nam ở tầng ba, phòng số một cửa bị khóa, cô liền đạp ra dễ dàng như ăn kẹo khiến cho bảo vệ có chút hoài nghi cánh cửa này có phải là đồ dỏm hay không.
Cánh cửa:"..." Tôi là hàng nhập khẩu.
Bên trong có một nam sinh, bụng đầy máu đang thoi thóp, Vân Yến sờ vào mũi của nam sinh đó, vẫn còn thở.
"Gọi cứu thương, nhanh." Vân Yến hơi nhíu mày.
"Vâng, vâng..." Bảo vệ thấy cảnh tượng này thì tay hơi rung.
Khoảng hai mươi phút sau, xe cứu thương đã đến, nam sinh kia đã được