Tại thời điểm này đã có khoảng năm tên sát thủ đã rời khỏi bụi cây, ngày càng kéo gần khoảng cách với chiếc xe.
Tiếng bước chân không có, đêm đen làm cho hình ảnh của bọn họ mờ mờ ảo ảo, nhờ có tinh thần lực hùng mạnh, Vân Yến mới có thể nhận ra được có người đang đến gần vị trí của mình.
Nhìn đống súng và dao được trang bị đầy đủ trên người bọn sát thủ, Vân Yến liền trầm mặc bỏ dao qua một bên, xé một thanh chocolate ra ăn.
Sau khi cô ăn xong, đám sát thủ chỉ còn cách xe khoảng bốn bước chân.
Lúc này, Vân Yến mới nhìn sang Quan Vũ, biểu tình có chút hoảng hốt, "Cảnh sát Quan, bọn họ đã đến đây rồi!"
Quan Vũ giật giật đuôi lông mày, "Tôi biết.
"
Hắn vẫn luôn thấy Diệp Hạ Vi cứ giả trân kiểu gì đó nhưng hắn thì lại không biết nên vạch trần như thế nào.
Người bình thường khi bị rơi vào trường hợp đầy nguy hiểm như thế này một là khóc nháo, hai là yêu cầu cảnh sát buộc phải bảo toàn tính mạng cho họ.
Nhưng cô thì khác, khóc một lúc rồi yên tĩnh mỉm cười cầm dao, kêu mình rất sợ hãi rồi lại thản nhiên ăn chocolate như đang xem phim hành động.
Rốt cuộc là chỗ nào của cô thể hiện mình đang sợ hãi vậy?
Thấy Quan Vũ đang suy nghĩ, Vân Yến nói: "Nếu anh còn sống, chúng ta có thể tiếp tục nói đến việc tôi có khả năng phạm tội hay không.
"
Quan Vũ hơi ngẩng mặt, khó hiểu nhìn cô.
Nhưng khi nói xong Vân Yến ngay lập tức ném dao vào người Quan Vũ, trực tiếp đạp cửa xe ra, sau đó đập thẳng cùi trỏ vào mặt tên sát thủ gần nhất rồi cầm cổ áo hắn lên, sử dụng thân thể của hắn để làm lá chắn thịt.
Quan Vũ bị động tác này của cô làm cho cả kinh rồi, nhưng hắn vẫn còn đủ bình tĩnh để bắt lấy dao rút súng từ trong xe chạy ra để yểm trợ cô.
Đám sát thủ thấy đồng bọn của mình bị một đấm của mục tiêu làm cho bất tỉnh nhân sinh liền hung hãn dùng súng xả vào hai người.
Vân Yến thì đã có lá chắn thịt cho nên rất may mắn không trúng phát nào, còn Quan Vũ thì vô cùng chật vật để né tránh.
Thấy đạn bắt đầu có xu hướng nhiều dần theo cấp số nhân, Vân Yến liền chạy qua chỗ Quan Vũ đạp một cái cho hắn ngất sau đó ném thẳng người vào trong xe.
Ném xong, Vân Yến tự cảm thấy mình thật biết nghĩ cho người khác.
Cho nên đồng chí cảnh sát, anh không cần cảm ơn tôi đâu!
Quan Vũ đang né đạn thì bị ai đó đạp vào gáy: "! "
Sát thủ đang xả súng: "! "
Mục tiêu bây giờ hình như không phân biệt được đâu là bạn đâu là thù nữa rồi?
Có lẽ là vì sát thủ thấy thương hại cho một người bị bệnh tâm thần như Vân Yến cho nên mới bắt đầu nương tay khiến cho làn đạn có xu hướng thưa thớt dần.
Vân Yến vẫn ôm cái lá chắn bằng thịt của mình một cách rất vững vàng, mắt thấy sát thủ bắt đầu xem nhẹ mình, cô liền rút kiếm ra trước ánh mắt sửng sốt của bọn họ.
Sau đó cô thuần thục xông đến dùng chuôi kiếm đập vào gáy bốn tên còn lại.
Cả đội đều gục, Vân Yến lấy hai chiếc áo chống đạn từ bọn sát thủ, một cái mình dùng, cái còn lại thì vứt vào bên trong xe.
Quan Vũ còn giá trị lợi dụng, Vân Yến không muốn hắn chết một cách vô dụng như vậy.
Tiếng súng đột ngột ngừng lại khiến cho đội trưởng đội sát thủ cảm thấy có điềm không lành.
Lúc này, hai mươi lăm tên sát thủ còn lại cũng đã chạy lên sân khấu.
Vân Yến rụt khóe miệng, mắt đảo quanh.
Hai mươi lăm nòng súng của các loại súng khác nhau đang chỉa vào người cô, mà bọn họ còn rất cẩn trọng khi thấy đồng đội tinh nhuệ của mình đã bị cô đánh ngất.
Ngoài đội trưởng ra, thì toàn bộ sát thủ đều xem nhẹ thanh kiếm trên tay Vân Yến.
"Mục tiêu, cô lấy kiếm ở đâu ra!?" Đội trưởng hùng hổ lên tiếng.
Rốt cuộc cũng có người lên tiếng hỏi, Vân Yến trầm mặc, nhanh chóng bật mode diễn xuất.
Cô dùng ánh mắt khiếp đảm nhìn bọn họ, "Tôi không biết, tôi không biết gì cả! Thanh kiếm này đột nhiên xuất hiện! "
Sau đó, Vân Yến liền vứt kiếm xuống, gục người xuống mặt đất, sợ hãi ôm mặt.
"Cô ta! ở đằng sau các người.
"
Nghe vậy, đám sát thủ vẫn có chút hoang mang, lúc này một người đánh liều quay đầu lại nhìn, quả nhiên sau lưng người đó có một người tóc đen váy trắng, mặt mũi đều bị bầm bập đầy máu, trông như một người đã bị tai nạn.
Trùng hợp làm sao, người đó lại là kẻ sợ ma nhất trong đoàn đội, hắn trực tiếp ngất xỉu vì sợ.
Sự hoảng loạn bắt đầu lan ra, sát thủ dù giết người quen tay nhưng gặp ma cũng phải kiêng kị mấy phần.
Máu tươi và sự bẩn thỉu của lòng người, bọn họ sớm đã quen thuộc.
Nhưng mà gặp ma thì lại là lần đầu.
Thấy chiêu trò của mình đã có tác dụng, Vân Yến hơi mỉm cười.
Vị diện này không có ma quỷ, có lẽ là vì địa phủ quản lý quá tốt cho nên Vân Yến mới bảo Tinh Tú tạo ra huyễn ảnh.
Đây là một trò chơi tâm lý, ai nhát gan thì sẽ không vượt qua được, ai mạnh bạo thì có thể dễ dàng vượt qua.
Tuy nhiên, ma quỷ chỉ là