Ở ngoại ô thành phố có một khu xưởng cũ chuyên sản xuất máy móc vốn đã bỏ hoang được năm năm, gần đây không có nhiều dân cư, chỉ có lác đác vài căn nhà nhỏ.
Nghe bảo ngày xưa nơi này từng có tai nạn chết người vô cùng thảm khốc cho nên rất ít ai cả gan dám đặt chân đến đây.
Đại khái là chuyện này từng làm oanh động cả nước cho nên không ai là không biết đến nơi này từng có nhiều người chết cả.
Vì một số lí do tâm linh, hầu hết người dân từng ở gần đây đã nhất quyết là phải chuyển nhà, chỉ còn vài người vì quá nghèo hoặc có lý do cá nhân mà vẫn tiếp tục ở nơi này.
Thế mà trong buổi tối hôm nay, khu xưởng cũ này lại vang lên vài tiếng trò chuyện xì xầm to nhỏ.
Trong xưởng, ánh sáng heo hắt từ mặt trăng chiếu qua trần xưởng xuống mặt đất, làm cho không gian tối tăm bên trong hơi sáng lên.
Nhờ chút ánh sáng le lói ấy, hình ảnh nam thanh nữ tú đang ngồi cạnh nhau ở chính giữa không gian liền hiện ra.
Điều đáng nói là tay chân cả hai đều đã bị trói lại bằng dây thừng, nhưng vẻ mặt hai người thì bình tĩnh đến lạ, giống như là họ tự nguyện đến đây để hòa mình với không khí nhàn nhã của thiên nhiên, chứ không phải là bị ai ép buộc phải đi đến.
Nam nhân cương trực lạnh lùng, nữ nhân thanh tú nhã nhặn, là một cặp khá xứng với vừa lứa.
Tiếc là cuộc nói chuyện của bọn họ!
"Diệp tiểu thư, cô quả thật là một đối tượng tuyệt vời được tất cả mọi người nhắm đến.
" Nam nhân cong khóe môi, giọng nói mang theo chế nhạo.
Hết y tá rồi đến cả nội bộ cảnh sát, nơi nào cũng có người muốn giết cô!
Còn bây giờ thì lại bị bắt cóc, Quan Vũ không biết mình nên vui khi cô tạm an toàn vì đang ở với mình hay nên buồn vì bản thân cũng đã bị kéo đến đây.
Vân Yến nghe vậy liền cười khẽ một tiếng, ngữ khí vô cùng bất đắc dĩ: "Tôi hiểu, ai cũng ghen ghét tôi cả.
"
Do cô mang phận nữ phản diện, mà nữ phản diện thì phải được nam chính cưng chiều rồi mới được chết!
"Đây là lần thứ năm trong tuần cô bị bắt cóc rồi.
" Cô còn chưa ra viện được bao lâu đã bị bắt cóc, thật đặc sắc!
"Ừm, lần thứ năm được bắt cóc cùng anh, tôi cảm thấy rất hài lòng.
" Vân Yến cong mắt.
"Ha ha.
"
"Anh không cười thì sẽ dễ nhìn hơn một chút đấy.
"
"Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.
"
!
Một dàn sát thủ bên ngoài đang canh gác thì vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, khuôn mặt bọn họ lập tức xụ xuống, vô cùng khó coi.
Tất nhiên là họ cảm thấy khó chịu khi nghe phải mấy lời đầy mỉa mai đó của hai người rồi.
Bởi vì bọn họ đã bắt cóc Vân Yến và vô tình mang theo Quan Vũ năm lần rồi, mà mấy lần trước cứ mỗi lần bọn họ sắp ra tay là cảnh sát lại ập đến như thần, hại bọn họ lại phải cử thêm nhân lực.
Và đây chính là lần mà bọn họ sử dụng nhiều nhân lực nhất chỉ để xử lý một con kiến không tiền không quyền mang tên Diệp Hạ Vi!
Thấy cả hai cứ mãi ríu rít như mấy con chim non mới lọt lòng, một tên sát thủ không nhịn được mà quát một tiếng: "Các người mau im lặng!"
Nghe thế, Vân Yến đáng thương nhìn sang Quan Vũ, đôi mắt óng ánh đầy ý cười, cô cáo trạng: "Anh cảnh sát à, họ quát tôi kìa!"
"Không sao cả, cô cứ tiếp tục nói đi, có gì tôi sẽ thắp hương đầy đủ cho cô.
" Quan Vũ nghiêm mặt đáp.
Vân Yến: Nói bảo vệ mình, rồi trù mình chết? Thứ cảnh sát giả mạo.
Quả nhiên nghe lời của Quan Vũ xong, Vân Yến liền ghét bỏ nhìn sang chỗ khác, bắt đầu chơi trò giả chết.
"Ai trong hai người là Diệp Hạ Vi?"
Câu hỏi thiểu năng này đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Vân Yến làm cô chợt bật cười một tiếng.
"Cô cười cái gì!" Tên mang mặt nạ đen tức giận đưa súng kề đầu cô.
"Không phân biệt được mục tiêu cần giết, chẳng phải anh rất giống một thằng hề hay sao?" Vân Yến híp mắt nhìn mặt nạ đen, vẻ mặt không nhìn ra chút sợ hãi nào.
Có lẽ là tên mặt nạ đen thấy lời của cô nói không sai cho nên hơi trầm ngâm suy nghĩ một lát.
"Ừm, quả thật giống thằng hề.
" Mặt nạ đen cắn răng, sau đó quả quyết nói, "Vậy tôi càng phải mau chặt tay cô ra đưa cho ông chủ, lúc đó thì tôi đã thành một thằng hề trung thành rồi, vẫn đỡ hơn là một thằng hề bình thường nhỉ.
"
"Ông chủ anh vẫn chưa muốn giết tôi sao? Vậy là còn tình cảm với tôi rồi.
" Vân Yến cắn môi, day dứt nói.
Bắc Cửu quả nhiên là nam chính, luôn muốn chơi mấy trò yêu hận tình thù, ngược luyến tàn tâm với cô!
"Không phải, ông chủ muốn mỗi lần bắt cô thì sẽ làm cô mất đi một bộ phận cơ thể.
" Nói đến đó, mặt nạ đen liền mỉm cười biến thái, "Đó là một phương pháp tra tấn thể xác và tinh thần rất hữu hiệu.
"
Đáng sợ quá! Mỹ nữ sợ hãi!
"Oa, đủ tàn độc đó.
" Đôi mắt cô hơi sáng lên, giọng nói cũng đầy ý cười.
Mặt nạ đen cảm thấy lời nói ấy là một lời khen, tủm tỉm mỉm cười.
Nhân lúc đó, Quan Vũ liền chộp lấy khẩu súng trên tay mặt nạ đen, đổi tình thế bị động thành chủ động, kề súng bên đầu hắn ta.
"Nói nhiều quá.
" Quan Vũ lắc lắc cổ tay trái đã bị hằn đỏ bởi dây thừng, ánh mắt rét lạnh như băng.
Mặt nạ đen không sao cả mà nhún vai, "Miệng ở trên mặt tôi, nói nhiều một chút thì sẽ không làm hại đến ai đâu.
"
"Với cả các người đừng quên, số lượng người của chúng tôi vẫn nhiều hơn.
"
Dứt câu, mấy tên sát thủ trốn ở góc tối nãy giờ liền đi ra, hàng loạt khẩu súng chỉa vào Vân Yến và Quan Vũ cùng với ánh mắt đầy sát ý khiến