Chỉ hai ngày sau, vụ việc thảm sát tại Bắc gia đã được cảnh sát chính thức ra tay điều tra.
Tuy không có người chết nhưng vụ án này lại được quy vào việc cố ý giết người.
Trong lúc đó, tên tội phạm - Bắc Cửu vẫn đang nhở nhơ ngoài xã hội, không hề biết gì đến việc cảnh sát khắp nơi trên toàn quốc đang ráo riết truy tìm mình.
Bởi vì suy nghĩ của Bắc Cửu là mọi việc ở Bắc gia đều có người xử lý cho hắn, vậy vì sao hắn phải bận tâm nhiều cơ chứ?
Hắn có thư ký, lại có thuộc hạ thân tín vô cùng tận tâm, những người đó đương nhiên sẽ biết cách xử lý sạch sẽ cho hắn rồi.
Vì vậy, cảnh sát chắc chắn là không thể nào tìm ra bọn người đã bị hắn giết đâu!
Mang trong mình tâm thế đó, sau khi Bắc Cửu rời khỏi nhà chính Bắc gia, hắn đã tìm một căn biệt thự khá yên tĩnh ở vùng ngoại ô thành phố để tiện nghỉ dưỡng.
Đồng thời cũng là để tránh xa dư luận, tu tâm dưỡng tính sau bao ngày bão tố phong ba nơi hào môn thế gia.
Lúc này, khi Bắc Cửu đang ngồi xem tin tức trên tivi thì đột nhiên lại có hàng chục cảnh sát hùng hổ đạp cửa xông vào.
Trên tay ai nấy cũng cầm súng và còng tay, cảnh sát nhìn người đàn ông từng được xem là nam thần của đất nước - Bắc Cửu với ánh mắt lạnh như băng và tràn đầy chán ý.
"Bắc Cửu, anh đã bị bắt vì tội cố ý giết người, cố ý gây thương tích và bắt cóc bác sĩ Tô ở nam khoa."
"Những lời anh nói lúc này sẽ là bằng chứng trước tòa, bây giờ anh có quyền im lặng, sau khi về đồn, anh có thể mời luật sư bào chữa cho mình."
Âm thanh đều đều của một viên cảnh sát vang lên, giọng nói không lộ rõ ra ý phẫn nộ nhưng khi nhìn đôi mắt có chút quen thuộc đó, Bắc Cửu liền đứng hình.
Tên cảnh sát này...!là con trai của Kiều quản gia!
Nhưng Bắc Cửu vốn không mất bình tĩnh lâu, chỉ khoảng nửa phút sau, hắn liền thể hiện bản thân là một người vô tội.
"Xin lỗi nhưng mà các vị cảnh sát đây hình như đã bắt nhầm người." Bắc Cửu nói đến đó liền cố ý ngưng lại, dùng đôi mắt hung ác của mình chậm rãi nhìn xung quanh, "Cảnh sát các người dám quy chụp tội danh lên đầu một nhân dân vô tội mà không có bất kì chứng cứ nào sao?"
Hiển nhiên, Bắc Cửu chỉ nghĩ là con trai của Kiều quản gia khi biết ba mình bị hắn giết chết thì sinh ra thù hận rồi cố tình xin lệnh bắt hắn.
Và chứng cứ, hiện trường thì đã được thủ hạ của hắn dọn sạch sẽ thì tên con trai này hoàn toàn đang cố ý ghép tội lên một người vô tội như hắn.
Bất quá, đấy chỉ là điều Bắc Cửu nghĩ mà thôi.
Sự thật thì một viên cảnh sát bình thường như con trai của Kiều quản gia thì làm sao có cơ hội xin lệnh bắt giữ một người quyền cao vọng trọng - Bắc đại thiếu gia mà không có chứng cứ cơ chứ?
Nghe thấy lời nói ngạo mạn của Bắc Cửu, con trai của Kiều quản gia liền biết tên thiếu gia mà cha mình hầu hạ tận tình, chăm sóc kĩ càng hơn cả con cái của mình là một tên vô nhân tính.
Cố ý giết cha hắn, lại còn ra vẻ nhởn nhơ đạo mạo, kinh tởm không tả được!
"Bắc Cửu, chúng tôi sẽ không xin được lệnh bắt giữ anh nếu như không có bằng chứng cụ thể về việc xác định anh là tội phạm trong vụ việc làm ba mươi người bị thương nặng, một người chết, và cả vụ việc thuê người bắt cóc Diệp Hạ Vi nhằm mục đích hăm dọa." Con trai của Kiều quản gia nắm chặt tay thành hình nắm đấm, gằn giọng nói.
Quả nhiên vừa nghe viên cảnh sát nói vậy, Bắc Cửu liền cứng cả người, khuôn mặt hơi tái, "Cậu nói gì? Bị thương? Bắt cóc? Giết người?...!Diệp Hạ Vi?"
"Đúng vậy." Viên cảnh sát lạnh mặt.
Nghe lời khẳng định của viên cảnh sát, Bắc Cửu hơi thẫn thờ, sau vài phút nhìn cảnh sát, đột nhiên một dòng suy nghĩ lướt qua đầu hắn.
Nếu như vụ việc đám người bị hắn đâm ở Bắc gia, tên bác sĩ bị hắn giết chết và những sát thủ mà hắn thuê để bắt cóc Diệp Hạ Vi...!bị lộ ra.
Vậy thì chỉ có thể là do người thân tín bên cạnh hắn tiết lộ ra.
Mà người biết hắn làm mấy chuyện này, chỉ có thể là tên Hắc Ưng!
Bấy giờ Bắc Cửu mới nhận ra, người xúi giục hắn nên xử nhanh đám người hầu, nên tra tấn Diệp Hạ Vi chính là Hắc Ưng.
Nếu lời nói ngày trước của Kiều quản gia đúng thì Hắc Ưng thật sự có vấn đề.
Hắn ta có lẽ chính là tên gián điệp do ai đó gài vào.
Nghĩ đến đây, Bắc Cửu chỉ biết buông lỏng hai tay, ngồi sụp xuống mặt đất, hai mắt đầy tơ máu.
"Không thể nào..."
Nhìn thấy bộ dạng như bị người yêu phản bội của Bắc Cửu, viên cảnh sát chỉ cười lạnh một tiếng.
Lúc giết người thì cảm thấy thỏa mãn, khi bị phát hiện thì tuyệt vọng và trưng bộ dạng mình bị hại ra cho thế gian xem.
Thật sự là một tên vô dụng.
"Đưa tội phạm đi!"
Viên cảnh sát lạnh nhạt lên tiếng, chẳng mấy chốc, mấy viên cảnh sát còn lại đã còng tay Bắc Cửu lại, nắm