Ánh sáng từ gương phát ra ngày càng lóa mắt hơn, cùng lúc đó Vân Yến bắt đầu cảm thấy tai mình phát ra những tiếng ong ong khó chịu, không gian trước mắt cô dường như cũng đang xoay vòng vòng.
Vân Yến dùng một tay đỡ đầu, tầm mắt mơ hồ nhìn xuống bọn quan đại thần, môi cô hơi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng mãi không ra hơi.
"Trẫm! " Trẫm còn chưa có chết, nhìn mặt mấy người cứ như trẫm sắp chết vậy! Mau thu lại biểu cảm đó cho trẫm!
Trước khi ngất, Vân Yến chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của đám quan đại thần và tiếng kêu thảm thiết như lợn chọc tiết của cung nhân.
Sau khi Vân Yến đã tiếp xúc thân mật với mặt đất được một phút, vẫn chưa có ai đi đến đỡ cô lên.
Cung nhân và đám quan thần còn đang tá hỏa lo sợ, duy chỉ có Túc Đà là bình tĩnh phân phó cho người gọi thái y đến.
Bệ hạ không rõ lí do mà ngất xĩu, cận thần thì lại không chút lo lắng, người ngu cũng nhìn ra trong đấy có ẩn tình, huống chi là những người sống trong chốn hoàng cung đầy nguy hiểm này, những người mưu mô như họ mà không nhìn ra ư?
Thời gian Vân Yến bất tỉnh khoảng một ngày trời, sang sáng ngày hôm sau thì cô đã tỉnh dậy, ngoại trừ tinh thần có chút uể oải thì cũng không có vấn đề gì đáng kể.
À không, thật ra thì có.
Bây giờ hình ảnh của bọn quan đại thần trong mắt cô thật sự như trung thần vậy, nhìn không có chút gì là sợ hãi hay kính sợ như ngày hôm qua mà toàn là ý lo lắng và! yêu thương?
Cung nhân thì tươi cười vui vẻ, không có chút nào là e dè như lần đầu tiên Vân Yến nhìn thấy họ.
Ngay cả phượng hậu đang nắm tay cô khóc lóc đây cũng có ánh mắt thâm tình như nước, giống như cô là người tình ngàn năm không gặp của hắn vậy.
Vân Yến:!!!
Cô lọt vào ảo cảnh rồi? Là đồ chó nào đưa cô vào đây!?
"Ký chủ, đừng hoảng loạn.
" 000 điềm nhiên an ủi.
Nghe thấy âm thanh của 000 phát ra trong đầu mình, Vân Yến lại càng nghi ngờ nhân sinh hơn.
000 mà có thể nói một cách đầy nhẹ nhàng sâu lắng như vậy? Quả nhiên là ảo cảnh.
000: "! "
"Đây không phải hoàn toàn là ảo cảnh.
" 000 khụ khụ vài tiếng, "Cô đoán xem.
"
"Ồ, là cái gương kia làm thay đổi nhận thức của ta về đám đại thần? Đại khái là thôi miên?" Vân Yến nheo mắt phân tích.
"Đúng vậy, nhưng tôi vẫn chưa rõ cơ chế hoạt động của nó nên cô không thể tùy tiện đụng đến nó được.
" 000 nhàn nhạt đáp.
"Hệ thống dởm, mi không giúp được gì cho trẫm cả, ngay cả ký ức của nguyên chủ ngươi cũng truyền sai.
" Vân Yến khinh thường xùy một tiếng.
"Ký ức vốn là như vậy, nếu cô muốn tôi có thể sửa rồi thêm thắt một vài chi tiết nhưng mà về tính chính xác thì không chắc.
" 000 không vui bĩu môi.
"Thì ra là ngươi có thể tùy tiện chỉnh ký ức của nguyên chủ.
" Vân Yến ồ lên một tiếng, ngữ khí có phần hứng thú, "Vậy có nghĩa là ngươi có thể chỉnh cả ký ức của người khác, tính năng khá tốt đó.
"
000: Đừng tự nhiên khen tôi, tôi sợ hãi.
Thấy Vân Yến vừa tỉnh dậy đã ngẩn người nhìn vào không trung, thái y nhanh chóng bắt mạch cho cô, sau đó chau mày lắc đầu.
"Có lẽ bệ hạ vì ngã quá nặng cho nên! "
Thái y còn chưa nói hết ra kết luận của mình, Vân Yến đã nhàn nhạt liếc bà ta một cái rồi không mặn không nhạt lên tiếng: "Trẫm vẫn ổn.
"
Thái y nghe vậy thì lập tức dập đầu xin lỗi cô như bản thân đã phạm phải đại tội, "Bệ hạ, là tiểu nhân ngu dốt, chuẩn sai bệnh cho ngài khiến ngài bất tỉnh hơn một ngày nay ạ.
"
Nhận thấy Vân Yến không tức giận cũng không trả lời, thái y hoang mang run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhưng chỉ mất một giây sau, hình ảnh thái y trong mắt cô lại là một vị thái y đạm nhiên vô tư lự.
"Bệ hạ, hạ thần đã chuẩn bệnh xong cho ngài, ngài chỉ vì mệt nhọc quá độ mà dẫn đến ngất xỉu, ngoài ra không có vấn đề gì nữa ạ.
"
Vân Yến yên lặng nhắm mắt, khoảng ba giây sau thì mở mắt ra, bộ dạng bọn họ lại một lần nữa thay đổi trong mắt cô, lần này mới đúng là quang cảnh của hiện thực.
Cung nhân và thái giám xếp thành hai hàng, dáng đứng vô cùng nghiêm túc, Phùng Trinh Du và Túc Đà đứng cách thái y khoảng hai mét, bộ dạng cũng nghiêm trọng không kém.
Phùng Trinh Du sau khi bị đánh vài trượng cũng đã biết cách thu lại tính tình của mình.
Nhất là Phùng Ái Quân, hắn ta ôm tay Vân Yến mà khóc lóc sướt mướt, nhưng ánh mắt thì không có một chút nào là thâm tình như lúc nãy, đây là ánh mắt khi nhìn kẻ thù giết cha mẹ hắn!
Trẫm biết ngay mà!
Cái gương kia có độc, dám lừa trẫm!
"Đã vậy thì các ngươi lui ra được rồi.
" Vân Yến giật tay mình ra khỏi bàn tay của Phùng Ái Quân, miệng nở nụ cười nhạt, "Trẫm vẫn còn mệt, vậy mà các ngươi còn dám ở đây giành không khí với trẫm, muốn trẫm mau tắt thở chết sao?"
Nghe thấy lời hăm dọa vô lý của Vân Yến, mọi người sợ điếng người, khuôn