Ngày hôm sau, hành tung của Phùng Trinh Du vẫn rất bình thường và đầy lý trí như mọi hôm.
Vân Yến khá bất ngờ với sự nhẫn nại của bà ta, sau khi bị cô làm một trận bẽ mặt như thế rồi mà còn không nổi điên thì thật đáng khen biết bao.
Quả thật tính tình Phùng Trinh Du phải như vậy thì kiếp trước bà ta mới có thể lật đổ nguyên chủ dễ dàng được.
Mọi chuyện hôm đó đều bị Vân Yến và Phùng Trinh Du vứt ra phía sau, để lúc sau lại tính.
Khi lên triều nhìn thấy Phùng Trinh Du đối đáp trôi chảy như vậy với Nữ Đế, mấy quan thần liền cảm thấy tâm phục khẩu phục.
Bọn họ mà bị Nữ Đế đối xử như vậy thì chắc đã tức giận đòi từ chức quan rồi bay về quê ở ẩn cho nhẹ lòng.
Người có dã tâm lớn như Phùng quốc sư, bọn họ thật sự không thể noi theo nha.
Mấy ngày hôm nay lên triều chủ yếu cũng chỉ để bàn về chuyện chào đón Hoàng Châu Sa trở về đất nước mà thôi.
Nhưng mà trong hoàng cung này, người bị Phùng Trinh Du mua chuộc còn ít sao? Ai dám phản đối ý kiến của bà ta đều bị bà ta nhét tiền vào họng cho im miệng hết.
Nhờ thế mà ý kiến của mọi người cũng rất đồng điệu với nhau, Vân Yến không cần nhọc lòng mấy vấn đề nhỏ này nữa, vì cô đã đẩy cho Phùng Trinh Du hết mấy việc phức tạp rồi.
Nhưng Phùng Trinh Du không vì vậy mà kiêu ngạo làm việc hoàn toàn theo ý của mình.
Mỗi ngày Phùng Trinh Du đều rất chăm chỉ báo cáo cho cô về việc bà ta đã chuẩn bị những gì cho Hoàng Châu Sa.
Sau khi nghe được đại khái, Vân Yến phần nào cảm thấy được tình yêu nồng nàn của bà ta dành cho Hoàng Châu Sa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với Phùng Trinh Du, có lẽ tài sản của Cát gia còn khá ít, cho nên bà ta đã đổ rất nhiều tiền của Thanh gia vào thêm.
Ha hả, thế thì Phùng Trinh Du có khác gì chó đi lấy lòng chủ đâu nhỉ.
Vân Yến rất mong chờ đến ngày được gặp Hoàng Châu Sa đấy.
Đáng lẽ ra Hoàng Châu Sa đã trở lại từ ba tháng trước cơ, nhưng vì giặc lại đột ngột tràn xuống từ phía Bắc khiến cho Hoàng Châu Sa phải tốn chút thời gian để giải quyết bọn chúng.
Tuy không ưa Hoàng Châu Sa gì mấy, nhưng với tài năng thế kia, Vân Yến cảm thấy nếu giết cô ta thì thật uổng phí biết bao.
Mất đi một con ngựa chiến, kẻ nào không tiếc thì là kẻ ngu.
_
Khoảng hai tuần sau, cuối cùng Hoàng Châu Sa cũng trở về trong bầu không khí vui vẻ của cả Quân Thánh quốc.
Nửa canh giờ trước khi ra tiếp đón Hoàng Châu Sa, Vân Yến còn nằm trong phòng ngắm giai nhân.
Đúng vậy, chính là ngắm giai nhân đó!
Gân xanh trên trán trưởng cung ngày càng hiện rõ, bà ta trừng mắt nhìn tên hồng nhan họa thủy trước mặt mình.
Cái tên này không biết đã dùng tuyệt chiêu gì khiến bệ hạ mấy hôm nay đứng ngồi không yên vì hắn nữa!
Có khi nào hắn ta đã hạ cổ độc cho bệ hạ hay không?
Vừa nghĩ đến đó, khuôn mặt trưởng cung liền trắng bệch, nếu biết chuyện sẽ như thế này thì tuần trước bà ta đã không thèm về quê thăm gia đình.
Chỉ cần không để ý một chút, bệ hạ liền bị tên yêu tinh cao tay này cưỡm đi mất.
Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy lửa giận của trưởng cung, Vân Yến hắng giọng một cái, "Trưởng cung, ngươi làm Thanh phi sợ đấy."
Trưởng cung liếc Thanh Tuệ Hi, sau đó liền cúi gầm mặt xuống.
Nhận được sự bảo vệ từ Vân Yến, Thanh Tuệ Hi vui vẻ đến cong mắt.
Nhưng mà...!bệ hạ vẫn không cho phép hắn lại gần cô quá năm bước chân.
Chính vì vậy nên mấy ngày hôm nay Thanh Tuệ Hi chỉ được phép đứng nói chuyện cùng cô, hoàn cảnh tuy có chút bất tiện nhưng hắn vẫn vui muốn chết.
"Bệ hạ, nàng không cần mắng trưởng cung như vậy, ngài ấy cũng chỉ là quan tâm đến ngài mà thôi." Thanh Tuệ Hi cười nhẹ.
Vân Yến nhướng mày nhìn trưởng cung bên cạnh, "Phải không?"
Trưởng cung tuy cay đắng muốn chết nhưng vẫn đáp, "Vâng ạ."
"Vậy được rồi." Vân Yến cười nhạt nhìn Thanh Tuệ Hi, "Trưởng cung hôm nay ra ngoài đi, ta cần không gian riêng cùng Thanh phi."
Trưởng cung sững sờ, buộc miệng hỏi một câu: "Bệ hạ đang đùa hạ nhân sao?"
"Không có."
"Nhưng bệ hạ..."
"Ngươi cần ta gọi hộ vệ vào để lôi ngươi ra khỏi đây à?" Vân Yến không kiên nhẫn nói thêm
Nghe vật trưởng cung không còn cách nào ngoài việc ngậm miệng và bước ra ngoài, trong lòng ấm ức không nói thành lời.
Trong căn phòng của quân vương lúc này chỉ còn cô và Thanh Tuệ Hi, cả hai mặt đối mặt, lúc này nụ cười nhạt trên môi cô dần hiện ra.
"Thanh phi, chúng ta cũng nên làm những việc mà chúng ta cần làm rồi."
Thanh Tuệ Hi rũ mắt, giọng nói lí nhí như tiếng muỗi kêu.
"Vâng thưa bệ hạ."
...!
Chờ bên ngoài nãy giờ, trưởng cung phát hiện ra bên trong dường như không có chút tiếng động kì quái nào cả.
Điều này làm cho trưởng cung lo muốn chết, lỡ như bệ hạ mạnh tay quá khiến Thanh phi qua đời thì người nhận thiệt thòi chính là bệ hạ.
Thanh gia giàu đến cỡ nào, ai trên Quân Thánh quốc cũng đều biết.
Không bao lâu, Vân Yến đã bước ra cùng Thanh Tuệ Hi, y phục của cả hai đều chỉnh tề đến không tưởng, tóc tai cũng gọn gàng xinh đẹp.
Chỉ có khuôn mặt đỏ ửng bất thường của Thanh là kì lạ thôi, đối với trưởng cung là vậy.
"Từ hôm nay, Thanh Tuệ Hi sẽ trở thành Hoàng quý phi, cho nên hắn được phép cùng ta đi chào đón Hoàng tướng quân trở về." Vân Yến nhàn nhạt nói.
"Còn phượng hậu..." Trưởng cung lúng túng hỏi nhưng đã bị cô ngắt quãng mất.
"Phượng