"Dù sao thì chàng cũng chẳng giấu thứ gì kì lạ ở trong cung đâu, đúng không nhỉ?"
Phùng Ái Quân siết chặt gấu áo, ngữ điệu có phần căng thẳng, "Bệ hạ, ngài cho rằng ta cũng như tên đê tiện Túc Ngọc kia?"
Vân Yến liếc trưởng cung một cái, không nóng cũng không lạnh đáp lại: "Không hẳn, bây giờ thì không."
Lúc sau thì có đấy.
Để lại một câu trả lời đầy mập mờ xong, Vân Yến liền phất tay áo rời đi cùng đám cung nhân, để lại một đống lộn xộn đằng sau.
Cô vừa đi, Phùng Ái Quân đã ngã quỵ xuống mặt đất, khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống.
Cung nhân lúng túng đóng cửa cung lại sau đó đỡ Phùng Ái Quân ngồi lên giường, đồng thời đi lấy nước cho hắn uống.
Chờ Phùng Ái Quân bình tĩnh trở lại, kẻ lạ mặt nào đó từ trên trần nhà nhảy xuống, cả thân hắn mặc một thân đen tuyền, trên mặt cũng đeo mặt nạ màu đen.
Người đó vô tư ngồi cạnh Phùng Ái Quân, giọng nói mang theo ý trêu chọc: "Thì ra là chàng cũng có chút gì đó mờ ám với bệ hạ nhỉ."
"Nếu không thì sao? Nếu thật thì sao?" Phùng Ái Quân cười khẩy, "Ngài đang ghen à?"
"Phải, ta ghen tị, cũng đang rất tức giận." Người lạ nheo mắt tà mị nhìn Phùng Ái Quân, "Rõ ràng là ta còn chưa kịp làm gì chàng, bệ hạ đã hùng hùng hổ hổ chạy đến canh giữ người."
"Nàng đã tìm ra người mật báo cho bệ hạ rồi?" Phùng Ái Quân không thèm chú ý đến câu thả thính của người lạ, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
"Tất nhiên rồi, ta còn chưa vô dụng đến mức tìm một kẻ phản bội cũng không được."
"Vậy thì mau ra khỏi đây cho ta chỉnh trang quần áo."
"Ta sẽ giúp chàng, đừng lo."
Phùng Ái Quân giật giật đuôi lông mày, "Không cần, chỉ cần ngài đi ra khỏi nơi này là đã giúp ta rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vì ta mà bệ hạ làm náo loạn nơi này mà." Người lạ nhìn Phùng Ái Quân, "Cứ để ta giúp chàng, việc nào ta cũng có thể làm được."
Thấy người lạ có vẻ đang hối lỗi cho nên Phùng Ái Quân cũng mềm lòng, "Vậy thì nàng hãy..."
___
Nơi tổ chức buổi tiệc là ở cung Ánh Viên, cung điện chuyên dụng cho việc tổ chức các buổi tiệc lớn.
Nơi này không những rộng lớn mà còn vô cùng trang trọng, phía sau còn có một vườn hoa đầy rẫy những loại hoa quý cùng một chiếc hồ sen nhỏ.
Khách khứa của những buổi tiệc hôm nay không chỉ có những quan thần trong nước, mà còn có cả những sứ thần từ ngoại quốc cử sang.
Mọi người nói chuyện rôm rả vô cùng vui vẻ cho đến khi có cung nhân nói to: "Nữ Đế Quân Thánh quốc cùng Thanh phi giá đáo."
Nghe vậy mọi người liền đồng loạt đứng dậy cúi đầu, lời chào đầy thành kính vang lên đều đều, "Tham kiến Nữ Đế và Thanh phi."
"Miễn lễ."
Vân Yến cùng Thanh Tuệ Hi nhàn nhã đi lên ghế ở vị trí cao nhất ngồi chờ Phùng Ái Quân đến.
Mắt thấy Nữ Đế không đi cùng phượng hậu mà lại cùng một vị nam phi đi đến, mấy quan thần lo đến phát điên luôn rồi, liên tục bắn ánh mắt hoài nghi về phía Phùng Trinh Du.
Ngay cả Phùng Trinh Du cũng chưa nghĩ Vân Yến làm đến mức này, lần này cô đã khiến con trai bà ta phải bẻ mặt trước mọi người một trận.
Thù mới chồng lên thù cũ, sợ có sống đến trăm tuổi Phùng Trinh Du cũng không trả hết cho Vân Yến.
Cũng không biết Phùng Ái Quân đang làm gì ở cung Vạn Thọ mà lại không chịu mau chóng đi đến đây.
Còn Nhị điện hạ nữa, rõ ràng ngài ấy là nhân vật chính của buổi tiệc mà bây giờ còn chưa xuất hiện.
Mọi người đều rất tò mò hai chuyện trên, song cũng không ai dám mở miệng ra hỏi cô.
Vân Yến lướt mắt nhìn xuống sảnh tìm kiếm bóng hình một ai đó, nhìn qua nhìn lại đều không thấy, cô liền thu lại ánh mắt.
Lúc này, Thanh Tuệ Hi đột nhiên ghé đầu qua thì thầm vào tai cô.
"Bệ hạ, đêm nay nàng rất đẹp."
Biểu tình của Vân Yến hơi méo mó, nhưng rất nhanh cô liền bày ra vẻ mặt ngạo mạn, "Hôm nay trẫm không đẹp thì ai dám đẹp hơn trẫm?"
Thanh Tuệ Hi cười tủm tỉm gật đầu liên tục.
"Bệ hạ chính là người xinh đẹp nhất đêm hôm nay."
Vân Yến nâng khóe môi thành nụ cười nhạt.
Đột nhiên biến thành bóng đèn, trưởng cung bĩu môi nhìn Thanh Tuệ Hi.
Cái tên này lại bày trò nịnh nọt Nữ Đế, thật là đáng ghét.
"Phượng hậu giá đáo."
Sau khi Phùng Ái Quân bước vào, người kế tiếp chính là nhân vật chính ngày hôm nay - Hoàng Châu Sa.
Cô ta khoác trên này bộ y phục màu xanh tím nhạt, thoạt nhìn cứ như đồ cặp với Phùng Ái Quân vậy.
Người tinh mắt ở đây đều nhìn ra được điều này, ngay cả Phùng Trinh Du cũng không ngọai lệ.
Khách mời đã đến đủ, nhân vật chính cũng chịu xuất hiện, Vân Yến mới bắt đầu lên tiếng khai mạc.
"Hôm nay ngày lành tháng tốt, nhân ngày Hoàng tướng quân xuất chinh trở về, trẫm cùng các quan thần đã tổ chức nên buổi tiệc này với mục đích để chúc mừng Hoàng tướng quân cũng như ban hôn ước cho ngài ấy."
Vân Yến vừa nói đến ba chữ ban hôn ước thì đã có vài người đứng ngồi không yên cả lên.
"Tất nhiên, chuyện ban hôn ước sẽ để vào ngày hôm sau, hôm nay trẫm chỉ thông báo như vậy thôi." Vân Yến mỉm cười nhìn Hoàng Châu Sa, "Còn bây giờ thì trẫm sẽ là người đầu tiên nâng ly chúc mừng Hoàng tướng quân trở về."
Nói xong cô cầm ly rượu do cung nhân vừa rót ra, một hơi uống cạn ly.
Thấy vậy, quan thần liềm vỗ tay hoan hô, sau đó buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là tiết mục văn nghệ do sứ thần ngoại quốc buổi diễn, trông cũng hay đấy nhưng Vân Yến lại không thèm để tâm, sau khi kết thúc thì chỉ vỗ tay cho có lệ.
Tiếp theo lại là văn nghệ, tiếp nữa là văn nghệ...!cuối cùng là tiết mục múa kiếm đôi của Hoàng Châu Sa và