"Ngươi vừa nói cái gì?" Phùng Ái Quân siết chặt ly trà trong tay, hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu trừng lên nhìn cung nhân, "Đêm hôm qua bệ hạ đã sủng hạnh Thanh Tuệ Hi?"
Tiện nhân, Thanh Tuệ Hi ngươi quả nhiên là tiện nhân!
Rõ ràng là ngươi cũng chả khác gì bao tên nam nhân khác trong hậu cung, cũng chỉ vì danh lợi mà chấp nhận vào trong hoàng cung, thế mà vì sao chỉ mình ngươi lại được Hoàng Mục Thánh sủng ái nhiều đến vậy!
Hai vai cung nhân run lên một cái, cô ta sợ sệt đáp, "Vâng ạ phượng hậu, hiện tại trong hoàng cung đang đồn ầm ĩ cả lên về việc...!bệ hạ sau khi sủng hạnh Thanh phi xong liền lạnh nhạt rời đi, khiến ngài ấy khóc lóc một trận."
Nghe đến đó, cơ mặt của Phùng Ái Quân hơi thả lỏng, đáy mắt hiện lên một tia hả hê, "Đúng vậy, bệ hạ chính là một con người như vậy, ngài ấy nhất định sẽ không quan tâm đến một người quá lâu đâu."
Hoàng Mục Thánh làm sao có thể chung thủy mãi với một người chứ?
Là hắn nghĩ nhiều rồi.
"Mấy tin tức như..."
Lúc này một cung nhân khác lại chạy vào báo cáo, "Phượng --- phượng hậu! Tối nay bệ hạ lại chọn thị tẩm Thanh phi!"
Những tin tức nóng hổi cứ dồn dập kéo đến khiến mấy cung nhân không nhịn được tâm hồn được tám chuyện trong lòng mình.
Đầu tiên chính là bệ hạ nghi ngờ phượng hậu có nhân tình!
Thứ hai là bệ hạ chỉ cưng sủng mỗi Thanh phi nhưng lại không bị quan thần nào trách móc!
Cuối cùng là sau một đêm nồng nhiệt, bệ hạ lạnh lùng rời đi khỏi cung của Thanh phi nhưng tối hôm nay lại lựa chọn thị tẩm Thanh phi, lí do theo phỏng đoán thì chắc là để xin lỗi Thanh phi rồi.
Trong hoàng cung đầy sóng gió này, những drama li kì như thế này chưa bao giờ dứt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thả lỏng chưa được vài giây đã nghe thêm tin tức này, Phùng Ái Quân cúi đầu, giận dữ đến rung tay làm rơi ly trà xuống mặt đất.
Ly sứ vỡ tan tành, nước trà chảy khắp phòng phản chiếu nên khuôn mặt vặn vẹo xấu xí của Phùng Ái Quân.
Phùng Ái Quân lầm bầm, "Bệ hạ, ngài ấy còn chưa bao giờ sủng hạnh ta."
"Vậy mà Thanh Tuệ Hi, ngươi rốt cuộc là có thứ gì đặc biệt mà khiến bệ hạ say mê đến vậy?"
"Là mái tóc trắng như tuyết hay là đôi mắt đỏ như máu?"
"Những thứ ấy...!ta nhất định sẽ phá hủy, toàn bộ..."
"Đừng mong muốn có một cuộc sống hạnh phúc và tình yêu đích thực tại nơi này Thanh Tuệ Hi, vì ngươi vốn dĩ không xứng với những thứ tốt đẹp như vậy."
__
Hai tháng sau, hôn lễ giữa Hoàng Châu Sa và Minh Thất diễn ra vô cùng linh đình, bởi vì Hoàng Châu Sa là hoàng tộc nên Vân Yến cũng phải đi thăm dự.
Tất nhiên những người tham dự tiệc cưới đều là những người có quyền, có tiền và có máu mặt trong Quân Thánh quốc này.
Cả ngày hôm đó, jôn lễ diễn ra vô cùng suôn sẻ, mọi người trên Quân Thánh quốc đều chúc phúc cho mối tơ duyên của hai người họ.
Nhưng không ai biết, cả ngày hôm nay dưới lớp khăn đội đầu màu đỏ kia, Minh Thất chưa từng nở một nụ cười nào.
Tối nay nhân dịp đêm tân hôn của Hoàng Châu Sa và Minh Thất, Vân Yến quyết định chạy sang phủ Tướng quân xem xem gia đình họ bây giờ ra sao.
Bởi vì bản thân cô là người đã ban hôn ước này, cho nên cô phải kiểm chứng xem tình cảm giữa hai người họ có thật sự mặn nồng hay không.
Tất nhiên việc Vân Yến đi đến phủ Tướng quân không một ai biết cả, kể cả trưởng cung.
Lúc bấy giờ trời đã khuya, Vân Yến thì đã thủ sẳn ở trên mái nhà của phòng tân hôn của Hoàng Châu Sa.
Tuy âm thanh phát ra từ căn phòng hơi nhỏ, còn có cả tạp thanh xen lẫn trong đó nhưng Vân Yến vẫn nắm được đại khái nội dung cuộc trò chuyện của cả hai.
"Minh Thất, ta biết chàng vốn có người mình thương, gả cho ta cũng là do Phùng quốc dư gây sức ép lên cho Minh gia."
"Nhưng ta hy vọng chàng có thể sống an ổn ở trong phủ này, không cần thiết phải biết những việc ta đang làm là gì, cũng như đừng dính dáng đến hoàng tỷ của ta."
Minh Thất ngạc nhiên nhìn Hoàng Châu Sa, giọng nói có chút mất kiểm soát, "Nếu ngài đã biết như vậy rồi thì tại sao không ngăn cản Phùng quốc sư!? Ngài có thấy bản thân rất vô lý hay không? Rõ ràng là biết ta có người mình thương, nhưng vẫn ép ta cưới ngài."
Minh Thất nói đến câu cuối, hai mắt đã ngấn lệ.
"Vì chàng không hiểu mọi chuyện cho nên mới thấy ta và Phùng quốc sư vô lý." Hoàng Châu Sa thở dài, âm thanh trầm ổn, "Chỉ cần mọi chuyện xong xuôi, khi đó ta sẽ cho phép chàng chủ động ly thân và trở về quê hương, thành thân cùng người mình thương."
"Hoàng Châu Sa!"
Minh Thất cúi gằm mặt, "Ngài có biết vì hôn ước này mà người ta thương đã từ giã cuộc đời này hay không?"
"Không biết đúng chứ?"
"Vì vậy cho nên ngài mới có thể nói ra được những lời vô trách nhiệm đó!"
Nói xong Minh Thất liền xoay người chạy ra khỏi phòng, để Hoàng Châu Sa một mình trong căn phòng tân hôn chứa đầy hoa hồng.
Bóng dáng Minh Thất khuất trong màn đêm tối tăm, Hoàng Châu Sa nhìn theo hắn một chốc rồi cho người hầu đi theo trông chừng hắn.
Sau đó Hoàng Châu Sa cũng rời