Bởi vì Phùng Ái Quân bị ốm, cho nên buổi tất niên năm nay đều do một tay Thanh Tuệ Hi chuẩn bị.
Thanh gia chịu sự điều khiển của Phùng Trinh Du, mà Thanh Tuệ Hi lại khiến con trai cưng bà ta bị Vân Yến bỏ rơi, hiển nhiên là Thanh gia sẽ không đưa thứ gì đến hoàng cung để giúp đỡ hắn cả.
Vì thế, Vân Yến đã phải rất khổ tâm khi đêm nào cũng phải nghe tiếng khóc lóc của Thanh Tuệ Hi.
Vân Yến còn có thể làm gì nữa chứ?
Cô đã bảo là để mình chuẩn bị tất cả mọi thứ cho hắn xong thì hắn chỉ cần há miệng chờ sung thôi.
Nhưng Thanh Tuệ Hi quyết liệt từ chối, hắn muốn tự mình chuẩn bị mọi thứ để không phụ sự kì vọng của cô.
Vân Yến: "..." Thật ra ngay từ ban đầu trẫm đã không kì vọng gì vào ngươi rồi.
Vì ở phía Nam Quân Thánh quốc đột nhiên bùng phát dịch bệnh, dịch bệnh lan truyền đến cả kinh thành, cho nên buổi tất niên bị hạn chế số người đến rất nhiều.
Tất nhiên những sứ thần ngoại quốc như Diệu Tình vẫn được phép tham gia rồi, thế nhưng buổi tiệc vẫn có chút gì đó nhàm chán và nhạt nhẽo so với những năm trước.
Bởi vì vậy, Thanh Tuệ Hi đã rất thất vọng và cho rằng bản thân hắn chuẩn bị không đủ tốt nên mọi người mới như vậy.
Đối với tình cảnh đó, Vân Yến đã nói ra những lời an ủi mỹ miều do chính 000 biên soạn.
Vì bản thân Vân Yến đã không giỏi an ủi người khác rồi, 000 sợ nếu để cô tự mình phát huy thì nhiệm vụ sẽ thất bại mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tháng hai năm sau, tình hình bệnh dịch cà nước trở nên nghiêm trọng, Vân Yến buộc phải tự mình đi xem xét nguồn dịch ở phía Nam.
Tuy rất nhiều các quan thần đã cản cô lại, cầu xin cô không được đi, nhưng ai mà không biết họ chỉ mong cô mau dính bệnh rồi chết nhanh để họ còn đưa Hoàng Châu Sa lên làm Nữ Đế tiếp theo chứ.
Đối với mấy lời nói dối của bọn họ, Vân Yến đã nghe mòn tai rồi.
Trước đêm đi vi hành, độ thân thiện với thế gian của Thanh Tuệ Hi đã đầy, cho nên Vân Yến liền sắp đặt người của mình ở cạnh hắn, để đến một lúc thích hợp thì người đó sẽ nói ra sự thật về mối tình đầu của Thanh Tuệ Hi là ai.
Vân Yến đã mong Thanh Tuệ Hi sẽ cùng Hoàng Châu Sa nối lại tình xưa nhanh chóng, tốt nhất là trước khi cô trở về kinh thành.
Chứ mỗi lần thị tẩm nào cũng phải đạp hắn xuống mặt đất, bàn chân ngọc ngà của cô cũng biết đau chứ bộ.
Xử lý mọi chuyện xong xuôi, Vân Yến mới tính đến việc có nên chặt đầu trưởng cung hay không.
Dù gì khi Vân Yến đi khỏi hoàng cung, bà ta cũng phải ở lại để trông chừng cung điện của cô, mà với tính cách tham sống sợ chết này thì kiểu gì bà ta chẳng phản bội cô.
"Bệ hạ, ngài muốn chém đầu hạ nhân?" Trưởng cung nhìn thấy ánh mắt suy ngẫm của Vân Yến liền biết cô nghĩ gì.
Vân Yến híp mắt không đáp.
"Dẫn hạ nhân đi theo ngài đi!" Trưởng cung vỗ ngực tự tin, "Hạ nhân chắc chắn sẽ có ý cho ngài nếu không ở lại đây." Và nếu không bị Phùng quốc sư hăm dọa nữa.
"Đồ vô dụng như ngươi mà ra phía Nam là muốn được chết sớm hơn một chút hửm?" Vân Yến cười khẩy, "Ây dà, muốn chết sớm như vậy thì trẫm sẽ thành toàn cho ngươi, không cần phức tạp như vậy."
Trưởng cung: "..." Ừ thì ở đâu cũng mau chết, bà ta đi theo đùi vàng của bệ hạ thì may ra sống lâu hơn vài tháng mà.
Rõ ràng là bà ta thông minh và có dụng như vậy, sao mà bệ hạ cứ chê bai bà ta vô dụng nhỉ.
Thấy trưởng cung không rung rinh chính kiến chút nào, Vân Yến đành chấp nhận cho bà ta đi theo.
Bà ta mất ở nơi nào, cô sẽ chôn ở nơi đó.
"Thôi được rồi, đi theo ta đừng có chết lúc ta còn sống là được." Vân Yến càu nhàu, "Tiền riêng của trẫm còn chưa đủ để mua quan tài cho ngươi đâu, hiểu chứ."
Nhận được lời chấp thuận của Vân Yến, trượt cung tươi cười đáp: "Vâng ạ, bệ hạ!"
_
Để tránh tình trạng nhân dân kích động vì có Nữ Đế đến thăm cũng như hạn chế việc bị ám sát, cho nên Vân Yến mới quyết định cải trang thành một tiểu thư quý tộc bình thường.
Bình thường thời gian đi từ kinh đô đến phía Nam chưa tính thời gian phát sinh khác thì mất khoảng ba ngày.
Trên đường đi tuy đôi lần gặp phải mấy đám thổ phỉ nhưng đều được một tay Vân Yến diệt gọn cả.
Đúng vậy, chính là do cô diệt cả.
Trưởng cung đã nhiều phen hú vía vì đột nhiên Vân Yến lại vén cửa xe nhảy ra ngoài hành sự, sau khi trở về tuy cả người đều sạch sẽ nhưng bên ngoài lại có mùi máu nhàn nhạt.
Nếu như bà ta nói không biết Vân Yến đã làm gì ở ngoài kia thì thật là có lỗi với bộ não thông minh của bà.
Ban đầu trưởng cung còn nghĩ Vân Yến có mang theo ám vệ đằng sau, bởi vì cô ra khỏi cung không mang theo gì ngoài một người đánh xe, một trưởng cung và những đồ dùng sinh hoạt cần thiết.
À, có cả những món kẹo cacao do Lục Nam quốc cống nạp cho Quân Thánh quốc nữa.
Thật sự thì trưởng cung cũng chưa nghĩ đến việc Vân Yến tự tin đến nỗi đi vi hành mà không mang theo bất kì hộ vệ hay ám vệ nào.
Hiển nhiên là vì cô là Nữ Đế, đáng nhẽ ra cô mới là người phải xem trọng mạng sống của mình nhất chứ.
Không lẽ bệ hạ chán sống rồi nên mới đi đến phía Nam để có thể ra đi một cách tự nhiên nhất?
Chờ Vân Yến nhắm mắt dưỡng thần, trưởng cung mới dám ôm mặt cúi đầu khóc thét.
Thế giới