Nhìn đống sử ký về giai thoại này đã được ghi chép hoàn thiện trước mặt mình, Vân Yến liền hài lòng vỗ vỗ chúng vài cái.
Đám quan thần viết sử thật sự chăm chỉ và kiên nhẫn ghê, cô góp ý gì thì họ cũng vui bẻ sửa lại rồi lại ngay lập tức nộp lại.
Thật là giỏi quá đi, lát nữa phải cho người tăng cho họ một tháng bổng lộc xem như phần thưởng vậy.
"Bệ hạ."
Vân Yến ngẩng đầu nhìn người gọi mình, "Có chuyện gì?"
Phùng Linh Nhạc cười tủm tỉm, chân lon ton chạy đến gần Vân Yến.
"Thần nghe bảo tội nhân họ Phùng kia đã kể hết quá khứ cho ngài..."
"Đừng tò mò." Vân Yến ngay lập tức cảnh cáo cô ta, "Tính tò mò sẽ không đem lại cho ngươi thứ gì tốt đâu."
Nhất là khi Phùng Linh Nhạc biết được lý do cô ta bị Phùng Trinh Du ghét bỏ là vì phụ thân của nguyên chủ.
Lỡ đâu cô ta cũng nổi khùng như Phùng Trinh Du, rồi chơi trò đâm sau lưng thì Vân Yến lại phải tốn tiền dọn xác.
"Ể..."
Không nhận được câu trả lời như ý, Phùng Linh Nhạc không vui bĩu môi, "Bệ hạ sao lại có thể chắc chắn như vậy chứ?"
Vân Yến lạnh mặt: "Không tin lời trẫm thì kiếm sẽ kề cổ ngươi."
"À vậy hạ thần không cần nghe nữa ạ." Nghe vậy, chỉ trong tích tắc, Phùng Linh Nhạc liền trở mặt.
Xem cách cô ta suy tính kìa, Phùng Linh Nhạc và bà già kia quả là mẹ con, cách sống chẳng khác gì nhau cả.
Vân Yến trợn mắt, cô lên tiếng đuổi người, "Không còn việc gì thì cút ra khỏi đây cho trẫm làm việc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị đuổi ra khỏi thượng thư phòng, Phùng Linh Nhạc nghe lời chầm chậm bước chân đi ra.
Thế nhưng khi chân vừa chạm cửa điện, Phùng Linh Nhạc đã ngưng lại, cô ta hỏi: "Bệ hạ giết Phùng Trinh Du rồi ạ?"
Vân Yến liếc mắt nhìn bóng lưng của Phùng Linh Nhạc, "Ngươi đau lòng?"
"Không có ạ." Phùng Linh Nhạc vẫn dùng giọng điệu dí dỏm như ngày thường, "Thần chỉ là đang nghĩ, liệu ở dưới suối vàng Phùng Trinh Du có cay đắng khi biết thần là người cướp chiếc kim bài cấm vệ quân của bà ta hay không?"
"Hạ thần sẽ rất vui nếu như Phùng Trinh Du đau khổ." Phùng Linh Nhạc đặt hai tay ra sau lưng, lời nói không giấu được sự hả hê.
Để lại câu nói này, Phùng Linh Nhạc tung tăng rời đi.
Bóng hình của Phùng Linh Nhạc xa dần, Vân Yến chán nản gác tay lên trán.
Quả thật, tấm kim bài đại diện cho người có thể sử dụng cấm vệ quân là do Phùng Linh Nhạc cướp từ Phùng Trinh Du về cho cô sử dụng.
Bao đời này, toàn là hoàng đế nắm giữ, đến đời này thì lại đưa cho quốc sư nắm giữ, tất cả đều là do một tay Hoàng Phục Lân làm ra.
Bà ta chính là ngại Hoàng Châu Sa và Phùng Trinh Du không có người chống lưng cho nên làm đến như vậy đấy.
Vì thế, Phùng Trinh Du mới tự tin đến mức có thể ra lệnh cho nguyên chủ bất cứ lúc nào, vì hai tay bà ta ngoài quyền lực, tiền và vị trí cao trong triều đình thì cũng không có gì nữa.
Lí do mà Vân Yến không kể chuyện cũ cho Phùng Linh Nhạc cũng là vì lý do đó.
Cô ta có thể trộm kim bài từ Phùng Trinh Du - kẻ cẩn thận nhất nhì hoàng cung một lần, thì chắc chắn cũng có thể lấy lại kim bài đó từ tay nguyên chủ.
Hổ mẫu sinh hổ tử, tuy Phùng Trinh Du chán ghét Phùng Linh Nhạc nhưng bà ta chưa bao giờ phủ nhận việc Phùng Linh Nhạc cũng tinh ranh như bà ta cả.
Nếu không phải phụ thân Phùng Linh Nhạc mang họ Cô, thì bây giờ Phùng Linh Nhạc đã cùng Phùng Trinh Du lui ra phía sau để giúp đỡ việc xây dựng thế lực ngầm cho Hoàng Châu Sa rồi.
"Bệ hạ."
Chưa nhắm mắt được bao lâu, đã có người tiếp tục làm phiền cô, Vân Yến thở dài một tiếng, "Có chuyện gì?"
Trưởng cung thấy tâm trạng Vân Yến không tốt lắm liền hạ giọng thật thấp, "Người của chúng ta đã tìm thấy Phùng Ái Quân ạ."
"Tìm thấy rồi à?" Vân Yến bật người ngồi dậy, khuôn mặt cô tràn ngập sự vui sướng, "Đi, chúng ta đi xem hắn ta còn sống hay đã chết."
Trưởng cung: "..."
Dù gì cũng từng là phu thê, ngài đừng có lạnh lùng tàn nhẫn đến nỗi trù người ta chết sớm chứ.
"Bẩm bệ hạ, Phùng Ái Quân còn sống ạ." Trưởng cung lau đi mồ hôi trên trán nói thêm.
"Ồ, vậy ta tới bức hắn chết...!à không, nói chuyện với hắn vậy." Vân Yến vỗ mặt, suýt nữa là cô lại nói bậy bạ rồi.
Trưởng cung nhìn Vân Yến một thân khí thế bước đi, trong lòng bỗng sầu nhiều chút.
Bà ta còn chưa kịp bẩm báo chuyện tiếp theo thì bệ hạ đã hào hứng chạy đi tìm Phùng Ái Quân rồi.
Bệ hạ là đang sợ Phùng Ái Quân biết tin cả Phùng gia ngoại trừ Phùng Linh Nhạc đều bị xử tử nên vội vàng đi đến chăng?
Vì một nam nhân yếu đuối như hắn mà nghe tin đó hẳn là sẽ đau lòng đến nỗi sẽ cắn lưỡi tự tử mất?
À quên mất, trưởng cung vỗ vỗ mặt mình.
Phải mau mau nói chuyện kia cho bệ hạ nghe mới được!
Lòng can đảm không biết từ đâu ra bỗng nhiên dồn vào người trưởng cung, bà ta vội đi theo cô, "Bệ hạ, hạ nhân còn chuyện này muốn nói ạ."
Vân Yến gật gật đầu ra hiệu cho phép trưởng cung nói.
"Chuyện là...!Thanh Tuệ Hi trước khi xuất cung tu hành thì muốn gặp bệ hạ một chốc, nên là nhờ hạ nhân gửi lời cầu xin đến ngài ạ."
Nhắc đến Thanh Tuệ Hi, con ngươi của Vân Yến không có chút gợn sóng nào.
Ha hả, Vân Yến còn có thể cảm thấy thế nào khi nghe đến ba từ Thanh Tuệ Hi ngoài vô ngữ đây?
Nhiệm vụ thì cũng đã xong từ lâu, cô cũng có còn trách nhiệm gì với Thanh Tuệ Hi nữa đâu.
"Báo lại với các cung nhân cạnh Thanh Tuệ Hi là trẫm dạo này rất bận, không có thời gian gặp hắn." Vân Yến phủi tay liền vứt đi trách nhiệm đối với Thanh Tuệ Hi.
Thấy Vân Yến trông có vẻ đang cọc, trưởng cung không dám nghĩ nhiều mà liền dạ dạ vâng vâng rồi đi theo cô.
Trưởng cung cảm thấy mình không thể đùa với năng lực đọc suy nghĩ vô cùng tâm linh của cô được đâu.
Bà ta nghĩ gì Vân Yến cũng biết cả, nếu nghĩ bậy bạ thì