Dải nắng kéo dài bên cửa sổ, xuyên qua tấm màng ren trắng chiếu đến khuôn mặt thờ ơ của thiếu nữ trên ghế.
Mặc trên người một bộ váy màu vàng nhạt, mái tóc bạch kim dài xõa tung lên như cả tháng rồi chưa chải đầu, ngoại trừ phần tóc ra thì nhìn tổng thể của cô cũng ổn.
Không đúng, ngoại trừ mái tóc và cuộc đời này ra thì cái gì của cô cũng ổn nhé.
.
Truyện Ngôn Tình
Vân Yến cầm mấy miếng bánh chocolate cuối cùng trên bàn lên ăn nốt, trong lòng tự cảm thấy xót xa cho số phận bị ép bức, bóc lột nặng nề này của mình.
Hôm nay là ngày thứ mười ba cô chưa gặp Violet Phatasdra rồi, sầu ghê vậy đó.
Trong khi Vân Yến đang giải sầu bằng cách ăn vài (chục) miếng bánh chocolate thì như thói quen, quản gia lại gõ cửa mời cô xuống nhà dưới, "Tiểu thư, gia chủ đang chờ ngài xuống uống trà chiều."
"Tôi không muốn." Vân Yến nghiêng đầu trả lời, tóc rối liền che hết cả mặt cô.
Ặc, quên chải tóc.
Quản gia thấy vậy thì cười trừ, "Hay là tôi chải tóc cho tiểu thư trước nhé?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Yến không chút chần chừ liền gật đầu đồng ý.
Quản gia thở dài một tiếng.
Cô chủ rõ ràng là chờ ông lên để nhờ chải tóc mà.
Bàn tay của quản gia trưởng tuy thô ráp và đầy vết chai lì, nhưng khi ông cầm lược lên thì lại vô cùng chuyên nghiệp.
Chỉ cần vỏn vẹn một phút là ông có thể biến đống rác ở đầu cô thành mái tóc dài suôn mượt như tơ lựa ngay.
Lúc ông chải tóc cho cô, cảm giác cũng rất dễ chịu khoan khoái chứ không như đám nữ hầu chuyên nghe lời Dash Aunties kia.
Cứ thấy Vân Yến là làm ra vẻ hậu đậu, lúc thì đổ nước lên người cô, lúc chải tóc thì cả cái đầu cô muốn rớt xuống đất vậy.
"Tiểu thư, dạo này là gia chủ hơi quá tay với cô rồi.
Thật ra ngài ấy chỉ muốn cô yên phận ở nhà để ngài điều tra rõ mọi chuyện thôi, ngoài ra cũng không có ý gì nữa." Quản gia trưởng ngập ngừng lên tiếng.
"Tôi còn chưa mất não như anh ba đâu, bác đừng lo." Vân Yến trợn mắt, "Mà mẹ tôi đâu, không phải bây giờ bà ấy nên về nhà rồi à?"
Thời gian trước mẹ nguyên chủ về nhà ngoại để xử lý chuyện của gia tộc, nếu như theo đúng lịch trình thì bây giờ hẳn là bà ấy đã về đến nhà chính của gia đình Aunties rồi.
Đột nhiên nghe Vân Yến nhắc đến phu nhân gia chủ, quản gia trưởng liền sững lại mấy giây, sau đó ông lại tiếp tục trò chuyện cùng cô.
"Gia chủ phu nhân còn bận, thời gian này không thể về nhà được, gia chủ chưa thông báo cho tiểu thư là vì ngài lo lắng cho cô đấy ạ."
"Hay là vì cha tôi nghĩ việc này không quan trọng cho nên không thèm thông báo cho tôi?" Vân Yến hừ lạnh, "Mọt sách cũng biết quan tâm đến người khác chứ."
Quản gia trưởng nghe thế thì cười trừ.
Quả thật lý do chính mà Olthout Aunties không thông báo việc vợ mình sẽ không về nhà trong thời gian này là vì ông ta nghĩ con cái mình không cần biết chuyện này.
Người con trai thứ nhất và thứ hai, một người làm ở hoàng cung, một người là kỵ sĩ ở Thánh Điện, cả hai luôn bận rộn như thế thì ông thông báo hay không họ cũng không quan tâm.
Dash Aunties ngày đêm chơi bời, mấy lời nói của mọi người ngoại trừ Violet ra thì đối với hắn cứ như gió thoảng bên tai thôi.
Rosilatte Aunties - con mọt sách của gia tộc Aunties, ma pháp sư triển vọng của quốc gia Aquarius, người có thể kết nối với tinh linh sau hàng trăm năm.
Một người gánh vác nhiều trọng trách như vậy mà nghe tin mẹ mình không về nhà, giống như nghe chuyện con cá hôm nay ăn rong để sống vậy.
Cuối cùng, bé út vừa mới sinh ra ở nhà, có nói bé cũng không có hiểu.
Kết hợp toàn bộ những lý do trên, việc Olthout Aunties không thông báo cho ai trong gia đình là chuyện rất đỗi thường tình.
Nhưng mà Vân Yến thì không thấy vậy.
Có vẻ là do Olthout Aunties không thường xuyên ở nhà cho nên không biết người trông ngóng cha mẹ nhất trong gia đình chính là Rosilatte Aunties.
Và nhờ vậy, thiếu hụt tình cảm gia đình là một trong những lý do khiến Rosilatte Aunties khó có thể mở lòng với những người bạn ở trường được.
"Bác đang thắt tóc cho tôi đấy à?" Vân Yến giật giật đuôi lông mày, nhìn người già cỗi đang chăm chú cầm tóc mình đưa qua đưa lại qua chiếc gương vàng.
Quản gia trưởng cười ha ha, lộ ra vết chân chim ở đuôi mắt cùng vài nếp nhăn vì tuổi già trên khuôn mặt phúc hậu của mình.
"Cô chủ đừng lo, tay nghề của tôi rất tốt."
"Nếu như một hôm nào đó tôi muốn rời khỏi nơi này, bác sẽ giúp tôi đúng không?"
Ông vẫn chăm chú thắt tóc cho cô, "Chà, nếu như cô chủ cảm thấy nơi này không hạnh phúc thì tôi sẽ nhờ một người quen của