Tô Nguyệt Đóa mím môi, lấy sợi dây chuyền ra khỏi cổ mình rồi đưa cho Vân Yến.
Sau đó Tô Nguyệt Đóa liền bỏ đi trước những ánh mắt khinh thường của quần chúng hóng chuyện.
Khổng Tước và Bạch Vũ Huyền đương nhiên sẽ đi theo cô ta.
Vô Thi phải nói vài chuyện cùng Lâm Y Thần, không để ý đến Vân Yến đã đi ra ngoài từ lúc nào.
Bỗng nhiên Khổng Tước ngã xuống, Tô Nguyệt Đóa và Bạch Vũ Huyền hoang mang nhìn xung quanh, không hiểu sao lúc nãy bọn họ còn ở đường lớn mà bây giờ đã ở trong một con hẻm, nhất định là có người đã bày ảo ảnh lừa bọn họ vào.
Xung quanh đột nhiên tối như mực, Tô Nguyệt Đóa hoảng sợ nhìn xung quanh, chuyện gì đang xảy ra vậy, Vũ Huyền và Khổng Tước đang ở đâu?
"Tội ác.
Kẻ ác.
Thú tội." Giọng nói lạnh lẽo như đang ở dưới địa ngục, câu nói được lập lại hàng giờ.
Cô ta nhắm mắt, che lại hai tai, nhưng câu nói vẫn cứ lặp lại mãi khiến cô ta muốn điên lên.
"Được rồi, tôi thú tội, tôi đã lấy cắp gương Vương Ngu của Hàn gia, linh thú của Minh gia cũng bị tôi thu phục...!Chuyện xấu của Khổng gia cũng là do tôi bịa đặt mà lan truyền cho mọi người mà ra."
Tô Nguyệt Đóa nói rất to, ai ai đi ngoài đường cũng nghe thấy.
Một số người dùng điện thoại quay lại cảnh tượng này, Khổng Tước và Bạch Vũ Huyền dùng mọi cách để cản cô ta lại nhưng không được.
"Vô Thi thiên sư, đồ đệ của ngài thật giỏi nha." Vân Yến lạnh nhạt nở nụ cười, giọng nói đầy châm chọc.
"Đồ đệ của ta, ta sẽ dạy lại." Vô Thi đã sớm kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Y Thần, luôn đứng phía sau cô.
"Đệ nhất thiên sư, tôi muốn lấy danh hiệu đó từ ngài." Vân Yến quay người lại, hai mắt híp lại đầy đáng yêu.
Vô Thi nhìn cô với ánh mắt âm trầm, giọng nói đầy dịu dàng:"Được, em muốn gì, ta đều cho."
Vân Yến: "..." Cái quái gì đang xảy ra, thay đổi cách xưng hô nhanh như lật bánh tráng.
"Vẫn là, ngài chăm sóc đồ đệ của ngài đi." Vân Yến lùi về phía sau, nhường đường cho anh đi.
"Em phải giải trận pháp thì đồ đệ của ta mới thoát khỏi được." Trong nháy mắt, ánh mắt của Vô Thi lại trở về như cũ, không chút cảm xúc.
Tên này, cũng có chút năng lực đấy.
Đúng là danh hiệu đệ nhất thiên sư không phải là giả.
Vân Yến gật đầu, búng tay một cái, Tô Nguyệt Đóa liền nhận ra mình đang ở đâu và đã nói gì, xấu hổ chạy đi mất.
Vô Thi nhanh chóng đi theo để dạy dỗ lại đồ đệ của mình.
Còn Vân Yến thảnh thơi bước đi về hội, đang đi giữa đường thì bị mấy chú áo đen bắt lên xe.
Mặc dù cô hỏi gì họ cũng không trả lời, một mực im lặng, Vân Yến thì đang lười nhác, không rảnh để đánh bọn họ nên đành ngồi im.
"Ký chủ, có muốn làm nhiệm vụ ẩn không?" 000 hỏi ý kiến của cô.
"Thôi không cần, cảm ơn." Vân Yến lập tức từ chối.
"Nhiệm vụ ẩn: Tiêu diệt Quỷ Vương." Hệ thống không để cô từ chối, trực tiếp giao nhiệm vụ.
"Thế thì ngươi hỏi ta làm gì nữa?" Vân Yến bĩu môi.
"Hỏi để cô biết tôi luôn tôn trọng quyết định của cô." 000 bình tĩnh trả lời.
"..." Ha hả.
Chiếc xe chở Vân Yến đến một căn biệt thự khang trang, phía trước có một tấm bảng với dòng chữ rất nổi bật như sợ cô không nhận ra.
"Minh gia? Chú không nói vì sao phải bắt tôi đến đây hả?" Vân Yến nhìn xung quanh, rất vắng vẻ.
Cổng biệt thự lập tức mở ra, một nam nhân tóc đen mỉm cười đứng nhìn cô.
Đôi mắt hổ phách ấy dường như luôn dõi theo từng cử động của cô.
"Tiểu Vũ, có nhớ anh không?" Minh Du đi đến nơi cô đứng, ôm cô vào lòng.
"Anh là ai?" Vân Yến đẩy Minh Du ra.
"Minh Du, vị hôn phu của em đó." Minh Du cười càng tươi, xoa xoa đầu cô.
Vân Yến lục lại ký ức của nguyên chủ, hình như cũng có một vị hôn phu này thật.
Nhưng người này có chút kì lạ, không giống như trong ký ức cho lắm.
Theo như ký ức thì Minh Du là một đứa trẻ rất lạnh lùng, không thích nói chuyện nhiều.
Ngay cả hôn sự này Minh