Vân Yến rất kiên nhẫn mà ngồi chờ nữ chính làm nhiệm vụ xong, khoảng ba bốn tiếng sau cô mới thấy bóng dáng của nữ chính.
Vân Yến có chút kinh ngạc nhìn bọn họ, vẫn còn rất sạch sẽ và ít vết thương nha.
Đúng là nam nữ chính có khác.
Tô Nguyệt Đóa xấu hổ đập bàn, đưa lại thẻ nhiệm vụ cho Tiểu Mai.
"Nhiệm vụ này tôi không làm được, cứ trừ uy tín của tôi."
Nhiệm vụ của hội thiên sư mỗi khi hoàn thành sẽ được cộng uy tín, uy tín càng cao thì được mọi người yêu cầu làm nhiệm vụ càng nhiều ngược lại không hoàn thành sẽ bị trừ uy tín, uy tín nếu quá thấp thì sẽ bị tước thẻ thiên sư, không có quyền làm nhiệm vụ nữa.
Cả Bạch Vũ Huyền cũng đưa thẻ thiên sư của mình ra để cùng chịu khổ với Tô Nguyệt Đóa, cô nhìn hai người họ cảm động nghĩ, đúng là nam nữ chính, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Hệ thống: "..." Rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác, cảm động chỗ nào?
"Không làm được mà cũng làm màu ghê gớm..."
"Ờ, cứ tưởng đồ đệ của đệ nhất thiên sư thế nào, ai ngờ còn yếu hơn cả tôi hahaha..."
"Cái gì mà lấy cho tôi nhiệm vụ khó nhất trong tháng, nhiệm vụ dễ nhất sợ còn không làm được kìa..."
Tô Nguyệt Đóa nắm chặt hai tay, từng người nói xấu cô ta, cô ta đều sẽ nhớ rõ, các người cứ chờ đấy, nhất là con nhỏ Khổng Nhược Vũ kia.
Thấy ánh mắt của nữ chính hướng về phía mình, Vân Yến liền mỉm cười đáp lại, không hề biết nữ chính đã sớm ghim cô trong lòng.
Vô Thi biết được đồ đệ của mình linh lực đang không ổn liền đi trước, dù gì anh cũng đã nuôi lớn cô ta, cũng có ít nhiều tình cảm.
Lợi dụng lúc Vô Thi đi, Minh Du liền ngồi gần Vân Yến hơn, còn dụ dỗ ngày mai cùng nhau kết hôn.
Vân Yến: "..." Thật muốn xiên chết tên này.
Bây giờ thanh danh của nam nữ chính rất rác rưởi, nhiều người chê cười họ, Bạch gia chịu tổn hại không ít nên quyết định đem Bạch Vũ Huyền về nhốt lại không cho tiếp xúc với Tô Nguyệt Đóa nhưng nam chính nào chịu, cuối cùng Bạch Vũ Huyền vì nữ chính mà cắt đứt quan hệ với Bạch gia.
Tô Nguyệt Đóa được Vô Thi giúp tìm mọi cách để lấy lại linh lực nhưng không được, tạm thời cô ta quy ẩn trên núi.
Tin đồn mỗi lúc càng ghê gớm, Tô Nguyệt Đóa dường như trở thành tội đồ để mọi người chỉ trích.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Một ngày trước khi nam nữ chính lấy lại linh lực.
Vừa về đến Khổng gia, Vân Yến liền nhận thấy có một bóng dáng nhỏ bé trước cổng, là Minh Di đáng thương đang ngồi đợi cô về.
Minh Di kể rằng mình muốn đến thăm Vân Yến nhưng không biết cô có ở nhà không, mà Minh Du thì nói cô đang ở nhà nên Minh Di mới đến ngồi chờ từ sáng sớm cho đến chiều tối.
"Vậy hôm nay ở lại nhà mình chơi đi."
"Được sao." Đôi mắt Minh Di sáng lên, vui vẻ hỏi lại.
Vân Yến gật đầu, cô không nói dối trẻ con.
Đến lúc đi ngủ thì trời đột ngột mưa, sấm sét đùng đùng nên Minh Di sợ hãi đòi ngủ chung với Vân Yến.
Nằm trên giường ấm áp, Minh Di ôm lấy Vân Yến ngon lành, trước khi nhắm mắt còn nở một nụ cười gian xảo như hồ ly.
Tại Minh Gia.
"Cái gì? Minh Di ở lại nhà Tiểu Vũ?" Minh Du tức giận hỏi.
"Vâng ạ, Tiểu thư bảo nói lại với thiếu gia." Người hầu không cảm xúc báo cáo lại.
"Ra ngoài." Xung quanh Minh Du là một khoảng âm trầm.
"Vâng."
Minh Du nhìn ra ngoài cửa, trời đang mưa dữ dội giống như tâm trạng của hắn, tại sao tình địch càng ngày càng nhiều?
\_\_\_
Nửa đêm khi Minh Di đã ngủ say, Vân Yến liền bật người dậy, con ruồi lúc trước bây giờ đang đậu trên ngón tay cô, Vân Yến nhếch môi.
"Ngày mai tiếp tục truyền ra tin đồn, Tô Nguyệt Đóa lấy cắp Quang Thánh của Khổng gia, một lần nữa có thể trừ ma diệt quỷ."
Vân Yến đưa Quang Thánh cho nó, lập tức Quang Thánh liền biến mất.
"Đưa cái này đến chỗ Tô Nguyệt Đóa."
Con ruồi kêu vo ve tỏ vẻ đã nghe rõ rồi bay đi mất, mưa càng ngày càng to hơn như tâm trạng nặng nề của vài người.
Quang Thánh là một dụng cụ trừ ma cao cấp, người không có linh lực cũng có thể dùng.
Năng lực của nó có thể làm Quỷ Vương mất một phần tư sức mạnh.
Quang Thánh chỉ được sử dụng khi nguy