"Ký chủ, hôm nay nữ chính đã đưa Quang Thánh cho Quỷ Vương, hai người họ kết hợp để tiêu diệt các thiên sư." 000 giọng có chút nôn nóng.
Vân Yến nhướng mày, nữ chính hành động nhanh thật.
"Vô Thi ở đâu mà không dạy dỗ lại đồ đệ hư của hắn."
"Biến mất rồi."
"???"
"Là thật sự biến mất đó." Hệ thống nhìn thấy cô không tin tưởng liền nhấn mạnh lại.
Nhiệm vụ ẩn của Vân Yến lại là tiêu diệt Quỷ Vương, thế nên đêm hôm trời vắng vẻ, âm khí tràn đầy cô liền mò đến chỗ Quỷ Vương để nói chuyện.
Hai người đối mặt nhau, một người thì kiêng dè, một người thì vô tư uống trà.
"Quang Thánh ở đâu?" Vân Yến bình tĩnh hỏi.
"Khổng gia chủ, tôi chưa từng thấy Quang Thánh ở đâu cả." Quỷ Vương mỉm cười, cố gắng khiến mình không mất tự nhiên.
"Chắc chắn?"
"Chắc chắn là vậy...!Chờ chút tôi liền lấy ra." Quỷ Vương chưa nói hết câu đã bị cô chỉa kiếm vào mặt, sợ hãi sai người đi lấy Quang Thánh.
Đó là chuyện của một tiếng trước, một tiếng sau không biết Quỷ Vương đã làm gì Vân Yến mà cô đã ngồi trong ngục thanh thản ăn chocolate.
"Ký chủ! Chocolate của cô vẫn còn mà tại sao cứ đâm đầu vào vào chocolate của Quỷ Vương?" 000 thật sự muốn đập đầu vào tường.
"Vì yêu cứ đâm đầu." Vân Yến thành thật trả lời, loại chocolate này rất ngon nha, ăn xong rồi tính tiếp.
Sau khi ăn xong Vân Yến liền phá cửa ngục đi ra ngoài, sẵn tiện giết mấy tay sai của Quỷ Vương rồi bắt đầu đi làm nhiệm vụ.
Tại hội thiên sư.
"Ta khuyên các ngươi nên đầu hàng, Khổng Nhược Vũ đã bị ta và Quỷ Vương bắt đi rồi." Tô Nguyệt Đóa ngạo mạn nói.
"Tô tiểu thư, tôi thật sự không thể tin đồ đệ của Vô Thi như cô lại giúp đỡ cho Quỷ Vương làm càn."
Lâm Y Thần tức giận.
Cứu viện vẫn chưa tới, ông phải cố gắng kéo dài thời gian nếu không mọi người ở thành phố này sẽ đi đời.
Âm Kha \- Quỷ Vương vẫn im lặng không nói gì, để mọi việc cho Tô Nguyệt Đóa xử lí, dù gì cô ta cũng là người đưa Quang Thánh cho hắn.
"Hừ, đừng nhiều lời, ông đang chờ cứu viện đến chứ gì? Tôi sẽ xử lí ông trước rồi đến bọn họ." Tô Nguyệt Đóa liếc nhìn bọn thiên sư nhút nhát trốn sau lưng Lâm Y Thần.
Cô ta lấy từ sau lưng ra cây búa của Mộc gia, ném vào người Lâm Y Thần, ông vốn dĩ đã bị bùa chú của Tô Nguyệt Đóa làm đứng yên, không thể di chuyển, tưởng mình sẽ bỏ mạng ở đây, ông khẽ nhắm mắt lại.
"Bùm."
Kiếm va chạm với búa, tạo ra một vụ nổ nhỏ, chiếc búa vỡ ra làm hai.
"Mở mắt ra." Nghe giọng nói quen thuộc, Lâm Y Thần liền mở mắt ra.
"Nhược Vũ, con có sao không?"
Lâm Y Thần cảm thấy sóng mũi cay cay, không ngờ giây phút đó con bé đã cứu mình, ông lại nợ Khổng gia một mạng rồi.
"Vẫn ổn, chú dẫn bọn họ trốn đi, yếu ớt đừng ra gió." Vân Yến nhìn Quỷ Vương, cười nhạt.
Mọi \- thiên sư yếu ớt \- người: "..." Là Quỷ Vương mạnh quá đó.
Lâm Y Thần gật đầu, nhanh chóng cùng mấy thiên sư tương đối có thực lực đi sơ tán mọi người cùng người dân.
"Cô thất hứa." Âm Kha nheo mắt, dù trong lòng sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn trấn định.
"Ta chưa hề hứa điều gì với ngươi." Vân Yến phản bác.
"Không phải cô nói ăn chocolate của tôi thì sẽ không tiêu diệt tôi nữa sao."
"Là ngươi tự mình ảo tưởng."
"Không, rõ ràng là cô đã đồng ý."
"Ăn chocolate của ngươi là đồng ý hả?"
"Đúng vậy, cô giỏi thì trả lại đi."
"Xì."
Nhìn hai người trẻ con trước mắt mình, Tô Nguyệt Đóa giật giật khóe miệng.
"Đánh hay không đánh?" Tô Nguyệt Đóa nhìn Vân Yến, trên mặt toàn ý khiêu khích.
"Đánh." Vân Yến xông đến chém thẳng vào người Quỷ Vương, Tô Nguyệt Đóa không lường trước được điều này liền chạy đến cản.
Âm Kha bất ngờ nhìn cây kiếm, chốc lát như đã hiểu được việc gì liền thở dài.
Bảo sao lại quen như thế, cây kiếm bá như thế này chỉ có mình cô ấy.
Quỷ Vương đã dần dần tan biến thành mảnh nhỏ, không chút phản kháng.
Trước khi hoàn toàn tan biến, Âm Kha và Vân Yến đã nói chuyện với nhau, tuy ngắn ngủi nhưng hình như cô đã nhớ ra tên này là ai.
Tô Nguyệt Đóa há hốc mồm, cái quỷ gì