Vân Yến đã quay lại không gian màu hồng quen thuộc.
Cô vùi đầu vào giường, suy nghĩ về một số chuyện.
"Ký chủ." 000 bay qua bay lại nhìn Vân Yến, trông cô hơi không ổn.
"Mau xét số liệu đi." Vân Yến ngồi dậy.
"Vâng."
"Xem xét số liệu.
Tên: Vân Yến.
Giới tính: Nữ.
Tuổi: 2?
Tinh thần lực: 100.
Vũ lực: ???
Trí lực: ???
Mị lực: ???
Giá trị may mắn: ???
Công đức: 6555
Tín ngưỡng lực: 7555
Tích Phân: 63800
Kỹ năng: Đàm phán trung cấp, Võ lực trung cấp, đoán trước tương lai, Nắm giữ nguyên tố.
Hào quang: Kẻ tàn nhẫn, Anh hùng cứu thế giới, Thiên sứ thánh thiện, Đệ nhất thiên sư, Bất bại chiến thần.
Pháp tắc: Không gian, Thời gian, Sinh mệnh..."
"Nhiệm vụ chính tuyến: Khiến Nam Cung Dung Vương nhận ra bộ mặt thật sự của nữ chính, bảo vệ ngôi vua của hắn.
Thành công nhận 9000 tích phân.
Nhiệm vụ phụ tuyến: Bảo vệ đất nước khỏi kẻ thù, trở thành nữ Tướng quân đầu tiên của triều đại Nam Cung.
Thành công nhận 6000 tích phân.
Nhiệm vụ ẩn: Giúp Bạch Nhược Đông thoát ra khỏi xiềng xích của các nam chính.
Thành công nhận 5000 tích phân.
Trừ 200 tích phân vì mua đan dược cầm máu.
Nhận hào quang Bất bại chiến thần do người dân Yên Tử quốc tặng.
Nhận 1000 tín ngưỡng lực vì được người dân Yên Tử quốc kính trọng.
"Ký chủ, tiếp tục làm nhiệm vụ hay nghỉ ngơi?"
"Tiếp tục." Vân Yến cụp mắt, sau vị diện này sẽ nâng cấp hệ thống sau vậy.
"Truyền tống ký chủ đến vị diện tiếp theo..."
"10%...50%...100%"
"Thành công."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vân Yến chỉ cảm thấy cả thân nóng ran.
Cô mở mắt ra, liếc nhìn xung quanh.
Khách sạn, phòng tổng thống, và tay chân cô đều bị trói lại, còn bị trúng xuân dược nữa.
"Tinh Tú, cởi trói." Vân Yến lấy kiếm từ trong không gian, cây kiếm vui vẻ rung rung, cuối cùng chủ nhân cũng gọi đúng tên nó, chắc là vậy.
"Nhanh." Vân Yến trợn mắt, nó còn có thời gian để vui mừng nhưng cô thì không.
Tinh Tú lắc lắc thân mình bay đến cắt dây trói cho cô, sau đó yên phận mà đứng yên, lơ lửng trên đầu cô.
"Cạch." Cửa phòng mở ra, một ông chú già say sỉn đi vào.
"Tiểu Nhan a, mau đến đây cho gia thao thao chết nha."
Vân Yến nhìn hắn với ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng, cô lấy áo khoác từ trong không gian, choàng vào người.
"Tiểu Nhan a ~ Đi đâu thế, chơi trốn tìm cùng gia hả? Được rồi, chơi thôi." Lão già ấy chạy đến chỗ cô.
Tinh Tú đập vào cổ hắn, ngay lập tức lão già ngất xỉu, sau đó nó tiếp tục bay quanh Vân Yến.
"Đi thôi, đừng cho người khác nhìn thấy." Vân Yến nhìn cây kiếm, mở cửa phòng đi ra.
Đi được một đoạn Vân Yến mới thấy có một đoàn phóng viên đang đi đến, vì ngại thân phận của nguyên chủ, cô trực tiếp tấp vào cái phòng gần đó.
Đèn phòng bỗng dần sáng lên, một nam nhân lãnh đạm ngồi đó, ánh mắt sáng rực như hổ đói nhìn Vân Yến.
"Xin lỗi, lát nữa tôi sẽ ra ngoài." Vân Yến vừa theo dõi bọn phóng viên bên ngoài, vừa nhìn lướt qua nam nhân đấy.
"Ảnh hậu Triêu Nhan? Không ngờ cô lại tự tìm đến phòng của tôi."
Nam nhân đó cười khẽ, cả thân chỉ quấn duy nhất một tấm khăn để che phần dưới chân, để lộ cơ bụng săn chắc, hắn đi đến gần Vân Yến, áp cô vào cửa.
"Còn bị trúng xuân dược? Hửm." Giọng nói trầm thấp của nam nhân đó mang theo hơi nóng quét bên tai Vân Yến.
Vân Yến lạnh mặt, cho một chưởng vào bụng hắn, nam nhân đó đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Tôi là đàn ông, sẽ không đánh phụ nữ." Hắn ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì trúng dược của cô, trong ánh sáng mờ ảo thêm phần mê người.
Nghe thấy tiếng bước chân tấp nập đang đến gần, nam nhân đấy nhìn cô:"Tôi khuyên cô nên ở yên trong đây, nếu bọn phóng viên phát hiện chúng ta ở chung, sự nghiệp của cô sẽ không còn gì đâu."
Vân Yến đi vào một góc trong phòng rồi ngồi xuống, uống một viên giải dược.
Cả thân cô bây giờ ướt đẫm mồ hôi, cảm giác khó chịu trong cơ thể dần vơi đi.
"Không có ai ở đây đâu, chỉ có mình tôi." Nam nhân đó híp mắt, cố ý nhìn về phía Vân Yến.
"Vậy chúng tôi đi đây, cảm ơn Lam tiên sinh." Đám phong viên nhanh chóng chuồn đi,