Khi Vân Yến và Thu Lạc đến thì vẫn chưa có nhiều người lắm, chỉ có đạo diễn trẻ, trợ lý đạo diễn và vài diễn viên phụ nhỏ.
Càng lúc buổi tiệc càng thêm náo nhiệt, mọi người ai cũng nâng ly rượu lên để chúc mừng, riêng cô và Lạc Thu ngồi một góc cùng uống nước cam.
"Khụ...!hôm nay là buổi tiệc đóng máy bộ phim Độc nhất sủng phi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi, tạo nên một bộ phim tuyệt vời như thế này." Đạo diễn trẻ vui vẻ nói.
Sau đó là các nhà đầu tư bắt đầu đi vào, trong đó có cả Nhãn Hà, hắn nhìn Vân Yến vẫy tay chào rồi đi đến ngồi bên cạnh cô.
"Chị đại, hôm nay là kết thúc bộ phim rồi, chị cảm thấy thế nào?" Nhãn Hà híp mắt, vỗ vai cô.
Vân Yến liếc hắn một cái, sau đó thong dong nói : "Tiểu đệ, nghe nói em có đơn hàng gì đó ở cảng...!thì phải."
Nhãn Hà rụt tay lại, cười cười cho qua chuyện.
Chị đại quá bá đạo, không thể chọc, không thể chọc.
Thu Lạc phồng má, tên này là ai, tại sao lại dám đụng vào nữ thần.
Nhận thấy ánh mắt nóng rực xen lẫn cừu hận của Thu Lạc, Nhãn Hà nhìn cô bé một cái, sau đó nháy mắt.
Thu Lạc : "???"
"Triêu tiền bối, em mời chị một ly rượu có được không? Chị cũng thật may mắn nha, có Nhãn tiên sinh giúp đỡ." Thẩm Doanh Doanh nhiệt tình mà mời cô, còn ẩn ý khen cô có kim chủ tốt.
"Tại sao tôi phải uống ly rượu mà cô đưa nhỉ?" Vân Yến nhàn nhạt hỏi.
Thẩm Doanh Doanh cứng họng, cái này có chút không hợp lý, chi ít cô cũng phải lịch sự từ chối chứ, tại sao lại nói với cái giọng đầy khiêu khích thế kia.
"Ầy...!Cô đừng nhìn tôi như thế, tôi sẽ hiểu lầm rằng cô thích tôi đấy." Cô bĩu môi, cầm lấy ly rượu trên tay ả rồi đập xuống đất.
"Xong rồi nhé, hết rượu, hết mời." Cô vẫy tay, ý bảo Thẩm Doanh Doanh mau tránh sang chỗ khác.
Mọi người : "..."
Thẩm Doanh Doanh xấu hổ, trở về ngồi với kim chủ của mình thì bị trách móc.
"Đừng đụng vào cô ta." Lam Phong nhíu mày, tay ôm eo ả càng chặt.
Người được Nhãn Hà che chở không phải là người bình thường, lúc nãy Nhãn Hà còn có vài phần tôn trọng cô nữa thì chắc chắn là thân phận của cô không nhỏ.
"Em biết rồi, Lam thiếu." Thẩm Doanh Doanh cúi đầu, những minh tinh bị bao dưỡng như ả chỉ có thể nghe lời kim chủ mà sống.
Đạo diễn trẻ cảm thấy không khí đang dần trở nên xấu hổ liền lên tiếng chọc cười mọi người, vô tình Vân Yến lại trở thành đối tượng để đạo diễn trẻ chọc.
"Triêu ảnh hậu, khi đóng phim với Cảnh đàn em thì cô thấy như thế nào? Có cảm giác tim đập thình thịch hay là cảm thấy đàn em rất soái không?"
"Cảm thấy cậu ta với kỹ thuật diễn như thế này thì làm sao mà có thể chỉ bảo cho Nhạc đàn em được? Cảnh nào cũng NG cả." Vân Yến cười khẩy, cô đang rất thật lòng đấy.
Cảnh Mộ Hàn đen mặt, cục tức này chắc chắn hắn sẽ nhớ mãi, một ngày nào đó cô sẽ phải trả giá.
"Cảnh tiền bối, anh đừng để tâm đến lời chị ta nói." Nhạc Thư nắm chặt tay Cảnh Mộ Hàn, đôi mắt thủy linh nhìn hắn đầy an ủi.
"Thư Thư, anh không sao." Hắn gượng cười.
Bầu không khí lại trở nên im lặng dần, đạo diễn trẻ thầm mặc niệm cho mình, tại sao cậu lại đùa vị Triêu ảnh