Khi ra đến cửa quán bar, trời lại đổ mưa, gió mạnh đến nỗi khiến tóc và đầm của Vân Yến đều bay trong gió.
Lam Vong thầm nghĩ, chắc là bây giờ cô sẽ lạnh lắm, định cởi áo khoác ra khoác cho cô.
Vừa nhìn sang đã thấy trên người cô đã sớm có một chiếc áo khoác lông màu đen tuyền, chân cũng đã mang thêm một đôi giày thể thao.
Cả thân toát ra sự quý phái kì lạ.
Lam Vong : "..." Tại sao cô lại không theo kịch bản gì hết vậy?
"Xe đến rồi."
"À ừ." Lam Vong tỉnh táo trở lại, lịch lãm mà đưa cô vào xe sau đó mới vào.
Chu thư ký nhìn đến Vân Yến ở phía sau thì không khỏi bất ngờ, không phải là Lam tổng muốn khiến Trệu Nhan rơi xuống vũng bùn sao?
Tại sao lại cho Triêu Nhan đi nhờ xe? Còn vẻ mặt đỏ bừng của Lam tổng đó là gì?
"Lam tổng, giày..."
"Cái gì? Chu thư ký, tôi nghe không rõ, khụ...!khụ..." Lam Vong nhấn mạnh, sau đó liếc nhìn Chu Nhân qua tấm kính.
Chu Nhân a lên một tiếng sau đó liền im lặng, trong xe không một tiếng động, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài.
Vân Yến nhắm mắt lại, tựa cả người vào ghế, trong tay là một viên kẹo chocolate.
Chu Nhân nhìn qua tấm kính lại tình cờ nhận thấy Lam Vong đang ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Triêu nữ thần, còn ngượng ngùng nữa!
Quả là nữ thần của mình, ngay cả người như Lam tổng cũng thu phục được.
Lam Vong lén lút nhìn cô, đôi môi sắc sảo đó, anh ta thật muốn chạm vào thử.
Ngay cả xương quai xanh của cô, anh ta cũng muốn chạm vào.
Mẹ, mẹ, mẹ! Lam Vong ! Phải bình tĩnh.
Anh ta hít sâu rồi thở ra nhưng nhịp tim vẫn rối loạn như cũ, bỗng nhiên lại cảm thấy mình cần tên Thu Vĩ kia tư vấn tình cảm.
"Bịch..." Vì xe đột ngột rẽ sang trái khiến cả người Vân Yến bổ nhào vào lòng Lam Vong.
Tài xế cùng Chu Nhân : " \(๑•̀ㅂ•́\)و " Cố lên cậu chủ / Lam tổng, chúng tôi đã tạo cơ hội cho ngài rồi đó.
Một hương nhẹ nhàng của hoa cỏ lẩn quẩn xung quanh Lam Vong, hai tay của anh ta đặt trên bả vai cô, làn da mềm mại, trắng mịn như miếng đậu hủ khiến người ta thật muốn cắn một miếng.
Lam Vong căng thẳng đến nỗi hơi thở cũng ngưng lại, anh ta chăm chú nhìn hàng mi cong cong của cô.
Người gì mà lại đẹp như thế? Chỉ có thể là người trong lòng của anh ta...!Không, không Lam Vong lập tức phản bác, tại sao anh ta lại thích người con gái bạo lực như cô được chứ.
Vân Yến lùi người về phía sau lại lỡ tay mà đập vào mặt Lam Vong một cái, sau đó cô bình tĩnh chỉnh lại tư thế ngồi một cách thoải mái nhất, an nhàn mà ngắm cảnh.
"Không đi?" Cô nhướng mày nhìn tài xế, xe hết xăng hay gì mà đứng yên nãy giờ?
"Xe có một ít trục trặc, Triêu tiểu thư chờ một chút." Tài xế chấm mồ hôi, tạo cơ hội cho cậu chủ thế mà cậu chủ lại không biết tận dụng, thật đáng tiếc a.
Chu Nhân cũng không nhịn được mà thở dài, Lam tổng quá rụt rè trong truyện tình cảm đi? Không phải lúc trước theo đuổi cái cô Nhạc Thư gì đó ghê lắm sao, tự nhiên với Triêu ảnh hậu lại ngại ngùng như thế.
Lam Vong tức giận, cô đúng là vừa quá đáng vừa bạo lực, tại sao lại đập vào mặt anh ta chứ! Lỡ anh ta không còn soái nữa thì sao! Sẽ không theo đuổi được cô mất.
"Cậu chủ, cậu chủ." Tài xế kêu lên.
"Hả?" Anh ta giật mình đáp lại, thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình.
"Triêu