Hai món còn lại cũng được Vân Yến tìm thấy một cách dễ dàng, sau hành trình tìm đồ thì Quy Thần cũng đã chủ động nói chuyện với cô nhiều hơn, và cũng bị cô bơ nhiều hơn.
"Triêu Nhan, tôi khát nước."
"Không phải anh đang cầm chai nước trên tay hả?"
"À ừ, tôi quên."
Vân Yến giật mi mắt, tên này đúng chuẩn là não cá vàng, sự việc vừa nói ba giây trước, một giây sau liền quên.
Chú quay phim liền nhân cơ hội này mà quay lại, chà chà một cặp đôi nam nhược nữ cường nha.
Khoảng đến chiều tối các đội khác mới lần lượt về, về nhì tất nhiên là cặp đôi nữ chính nam phụ rồi, hào quang nữ chính không phải chỉ để trưng bày.
Nhạc Thư nhìn về phía Vân Yến, tại sao cô lại tìm ra ba món đồ nhanh như thế chứ? Có khi nào...!là cô ăn gian, mua chuộc tổ biên kịch hay không?
"Chúc mừng mọi người, đội Nhan Thần và đội Thư Hàn đã nhận được chìa khóa của ngôi nhà mà chúng tôi chuẩn bị trước, hai cặp còn lại hãy tự mình tìm nhà để ở qua một tuần tới nha." Minh đạo diễn vỗ tay thông báo sau đó đưa cho cô và Nhạc Thư chìa khóa để vào nhà.
Sau đó là thời gian tìm nhà của hai cặp đôi kia, Nhạc Thư nhìn xung quanh thấy mọi người không để ý đến chỗ Vân Yến liền lại gần.
"Triêu tiền bối."
"Sao? Lại đến kiếm chuyện?" Cô từ tốn hỏi.
"...!Hừ, chị nghĩ tôi không biết là chị mua chuộc tổ biên kịch sao? Chứ một người như chị làm sao có thể giải được mấy câu đố sâu sắc như thế chứ." Nhạc Thư nhếch môi, châm chọc cô.
Vân Yến cảm thán, cuối cùng nữ chính cũng đã gian xảo hơn một chút, không dễ khóc như lúc trước nữa, đúng là trưởng thành rồi nha.
Nhưng là cô không có mua chuộc cái gì cả.
"Đúng là tôi không thiếu tiền nhưng mà cô nói xem, tôi mua chuộc tổ biên kịch để làm gì?" Cô hiếu kỳ hỏi.
"Để tạo dựng thanh danh, để chị trở nên hot như lúc trước.
Triêu tiền bối, chuyện dễ hiểu như vậy mà chị cũng hỏi sao?" Cô ta nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên vài tia âm hiểm.
Trong túi quần cô ta có máy ghi âm, chỉ cần Vân Yến lơ là nói ra việc gì đó thì cô ta có thể khiến cô rơi xuống vực sâu rồi.
"Ồ." Nữ chính đơn giản quá, nếu chị mà cần thanh danh thì chị chỉ cần đập tiền vào là xong rồi, việc gì phải rườm rà như vậy.
"..."
Hai người im lặng một hồi lâu, thấy cô không nói gì, Nhạc Thư tiếp tục dùng chiêu khiêu khích.
"Triêu tiền bối..."
"A Cố tổng và Cảnh đàn em đang đánh nhau." Vân Yến nhai thanh chocolate, sau đó la lên một tiếng đủ cho cô ta nghe thấy.
Nhạc Thư ngay lập tức quay đầu, tại sao Tư Vũ lại đánh Cảnh tiền bối chứ, không phải hôm trước cô ta đã giải thích mọi chuyện rồi sao.
Loay hoay tìm hai người họ, một lúc sâu cô ta mới nhận ra mình bị cô lừa, Nhạc Thư tức giận định mắng cô thì không thấy cô ở đâu nữa.
Vân Yến đã sớm trở về căn nhà mà chương trình chuẩn bị, một lần xách năm cái vali đồ lên phòng của mình.
Máy quay phim quay đến cảnh năm cái vali chà bá của cô, chú quay phim nghĩ trong đó chắc là chỉ toàn mỹ phẩm, quần áo...!nên định tắt máy, ai ngờ cô vừa mở vali ra, bên trong bốn cái vali chính là đủ loại chocolate trên cuộc đời này.
Vali còn lại là vài bộ quần áo cùng vật dụng sinh hoạt cá nhân đơn giản.
Quy Thần tình cờ đi ngang qua phòng cô, không khỏi tò mò mà chạy vào hỏi tại sao cô lại đem nhiều chocolate đến thế.
"Tôi không thể rời xa tình yêu bé nhỏ của tôi được." Vân Yến tha thiết nói, sau đó cắn một miếng chocolate.
"..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáu ngày sau đó mọi việc rất thuận lợi, thuận lợi để cô chọc phá Nhạc Thư, mỗi lần làm xong nhiệm vụ Vân Yến luôn đi tìm Nhạc Thư để phá