Từ ngày Vân Yến ly hôn cùng Lam Vong, tinh thần anh ta ngày một sa sút, có lần ba ngày không ăn không ngủ, chỉ tập trung vào công việc.
Một buổi sáng sớm đẹp trời, khi cả công ty đang làm việc thì Thu Vĩ như một cơn gió mà lướt vào bên trong Nhan Vọng, bất chấp sự ngăn cản của bảo vệ và nhân viên mà lao vào trong gọi cô.
"Triêu Nhan! Chị đại! Em có đem chocolate cho chị này."
Vân Yến đang họp thì nghe thấy Thu Vĩ nói vậy, liền cho người đưa hắn vào trong buổi họp luôn.
"Từ khi nào mà tôi trở thành chị đại của anh vậy?" Cô vừa nghe nhân viên của mình thuyết trình, vừa cho chocolate vào miệng.
"Chị đại ơi, Lam Vong cậu ta gần năm ngày năm đêm chưa ăn uống, ngủ nghỉ gì rồi, chị khuyên cậu ta giúp tôi với." Thu Vĩ hai mắt thâm quầng, mếu máo nhờ cô.
Tiểu tử Lam Vong ngày càng trầm lặng, Lam phu nhân và Lam lão gia nhờ hắn đến khuyên Lam Vong cũng không được, hắn tốn nước bọt hai ngày chỉ đủ để Lam Vong chán nản ngủ một tiếng rồi tỉnh dậy làm việc tiếp.
Ngày nào cũng như ngày nào khiến Thu Vĩ không có thời gian hẹn hò hay tìm bạn gái, hắn vừa tức giận, lại vừa cảm thấy Lam Vong đáng thương.
Thật không ngờ Vân Yến lại chơi lớn như vậy, kết hôn một ngày, ngày hôm sau liền ly hôn, mà lại có chữ ký của cả hai mới kì lạ.
Rõ ràng là Lam Vong rất yêu cô, anh ta mà có thể dễ dàng ký đơn ly hôn như thế sao? Thu Vĩ có chết cũng không tin.
Vì vậy hắn nghĩ chỉ có thể là do cô bày trò.
"Tôi bận lắm." Cô mỉm cười, chỉ vào đống giấy tờ mà cô cần ký và xác nhận đằng kia.
"Chị đại, em đã mua lại hãng chocolate ngon mới thành lập ở nước X cho chị rồi.Chị chỉ cần bỏ một tiếng ra nói chuyện với tiểu tử đó thôi.
Được không?" Hắn đưa ra tờ hợp đồng mua hãng chocolate đó trước mặt cô.
Vân Yến nhướng mày nhìn tờ hợp đồng, coi bộ là thật, vì muốn cô nói chuyện với Lam Vong mà Thu Vĩ chịu chơi đến thế cơ.
Cô lấy tờ hợp đồng, sau đó tạm ngưng cuộc họp lại : "Được rồi, nếu như loại chocolate này không ngon thì cậu chuẩn bị xuống tóc đi tu đi."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Văn phòng tối tăm có bóng người hì hục làm việc, chỉ có ánh sáng mờ mờ và khói thuốc lá ở khắp phòng.
Hai mắt của Lam Vong trông mệt mỏi cực kì, anh ta khẽ châm một điếu thuốc sau đó ngồi trên sofa nhìn tấm ảnh cưới.
Anh ta mỉm cười, ngón tay chuyển động quanh tấm ảnh.
Cửa phòng đột ngột mở ra, ánh nắng của buổi sáng sớm chiếu vào, Lam Vong có chút không quen liền tức giận mắng.
"Ai? Tôi đã nói không có việc gì thì đừng làm phiền rồi mà!"
Vân Yến hơi nhướng mày, mở cả cửa sổ ra, sau đó ném cái gối bị rơi xuống sàn vào mặt anh ta.
"Là tôi, hung dữ cái gì."
Lam Vong cầm gối ngẩn ngơ nhìn cô, hôm nay cô chỉ mặc một bộ váy đen ngắn đơn giản, tóc buộc lên làm lộ cái cổ trắng nõn cùng đôi chân dài.
Là mơ sao? Lam Vong thoáng thất vọng sau đó liền nằm lên sofa, hai mắt nhắm lại, mơ như vậy là đủ rồi, anh ta không muốn phải gặp cô với tình trạng này, dù chỉ là trong mơ.
"Ăn cháo đi." Vân Yến đặt hộp cháo vừa mua ở quán ăn gần đây xuống bàn.
"Em...!là thật sao?"
"Ồ, vậy chắc là anh đang mơ đó." Cô