"Cha!?"
"Rốt cuộc cô ta đã ra đề nghị gì vậy? Sao cha phải đáp ứng loại người đó chứ, chỉ cần giao cô ta cho cảnh sát là được, sao cứ phải đến nông nổi này! Cha vì người ngoài mà từ con của mình sao?"
"Cô còn không tự biết suy nghĩ xem mình đã làm ra những chuyện gì à!"
"Con không làm gì sai hết, tại sao con phải biết chứ! Nếu con có làm gì thì cũng vì gia đình mình thôi, không phải cha luôn áp đặt mọi thứ lên con, bắt con phải theo chỉ dẫn của cha sao!"
"Con cũng vì áp lực nên cũng muốn được giải tỏa mà! Con chịu đựng nhiều thứ như vậy, ít ra cha phải hiểu cho con chứ?!"
"Đừng để cô ta nói thêm gì nữa, mau lôi cô ta ra ngoài đi, tránh ảnh hưởng người khác làm việc!"
Nói xong cha Úc đi lướt qua Úc Thư rồi lên xe đã chuẩn bị sẳn ở ngoài.
Bảo vệ được lệnh thì cũng không chần chừ trực tiếp lôi Úc Thư đi, mặc cho cô ta vùng vẫy cỡ nào đều không cứu vãn được.
Úc Thư trong lúc không còn một đồng trên người chỉ có thể tìm đến bạn hồi đi học cùng mình xin xỏ nhờ giúp đỡ, nhưng hầu hết đều lấy cớ từ chối, lấy lý do cha cô ta ép buộc này nọ.
Hầu như tất cả đều là quen nhau trên danh nghĩa, thực chất cũng chỉ lợi dụng lẫn nhau, kiếm chút hời cho mình.
Bây giờ người ta không còn ý nghĩa lợi dụng nữa, thì coi như không quen không biết mà mặc kệ.
Cùng lúc cha Úc cũng thông báo với phóng viên, mình chính thức từ mặt con gái, Úc Thư không còn theo họ Úc nữa.
Động tỉnh khá lớn, vậy nên những người trong ngành đều biết tin này.
Từ một đứa con gái cái gì cũng biết, tài giỏi được mọi người tung hô, hành xử như một tiểu thư ôn nhuận, đã trở thành một loài sinh vật thấp kém rớt xuống dưới đáy xã hội không khác gì rác rưởi.
Đi trên đường bị người nhìn ngó chỉ trỏ, đến nổi cô ta không dám nhìn ai, phải che mặt kín khi ra đường, người ngoài nhìn không biết còn tưởng mình làm việc không đứng đắn.
Một tuần sau, mẹ Úc mới từ nước ngoài trở về, còn rất vui vẻ cười nói, giống như chưa tiếp thu việc trong nước.
Hiện tại cha Úc cũng có ở nhà, bà vui vẻ đem quà mình mua từ nước ngoài về đưa cho ông.
"Ông xem này, bộ vest này tôi đặt làm riêng cho ông từ một nhà thiết kế nổi tiếng đó, ông xem có hợp không? À còn nữa, Thư Thư đâu rồi, tôi cũng có quà cho con bé nữa!"
"Nó không có ở đây"
"Không ở đây? Vậy chắc là đang làm việc ở công ty rồi, tối về cho con bé xem cũng được!".
Dường như mẹ Úc vẫn chưa nhận ra vấn đề.
Cha Úc chỉ đáp một câu.
"Tôi đã đuổi nó đi rồi"
"..."
"...Ông...!nói cái...!gì?"
"Tôi đuổi nó đi rồi"
"Ông này cũng thật biết đùa, tình cảm hai cha con đang tốt, sao nói đuổi là đuổi chứ!"
"Tôi không đùa, tôi cũng đã thông báo với truyền thông rồi, bây giờ trên mạng đều biết chuyện này".
Nói xong ông đứng dậy đi vào phòng.
Mẹ Úc vẫn không tin, lên mạng tra thử, không thể tin vào mắt mình, lúc mình đi du lịch nước ngoài đã có chuyện gì xảy ra.
Bà chỉ vội lao vào phòng chồng mình, liên tục chất vấn ông, vừa nói tay vừa liên tục đấm vào lòng ngực ông mà gào lên.
"Tại sao, tại sao ông đuổi con bé đi mà không báo cho tôi một tiếng! Nó là con của chúng ta mà, con cái làm sai thì cha mẹ về nhà dạy dỗ, sao ông lại làm vậy hả!?"
Lúc này cha Úc cũng không chịu được mà quát lên.
"Nếu tôi nói cho bà, bà có để yên cho tôi không hả! Tôi còn không biết tính bà sao, bà sẽ bênh vực cho nó!"
"Tôi không cần biết ông làm gì, mau