Lạc Tuyết từ trong không khí lấy ra một khẩu súng, màu sắc y hệt thứ vũ khí mà vị diện tu tiên trước đây từng dùng, chỉa thẳng vào đám zombie bên dưới chân.
*Pằng pằng* mấy phát liền giải quyết nhanh gọn, sau đó khẩu súng lại từ từ chuyển thành kiếm lazer, lập tức cắt đứt thứ đang móc sau cổ mình.
Lạc Tuyết đáp đất an toàn, cũng nhận được mục tiêu nhiệm vụ yêu cầu.
[Nhiệm vụ chính tuyến một: khiến cho Dung Ninh thân bại danh liệt, để mọi người biết được bộ mặt thật của cô ta
Nhiệm vụ chính tuyến hai: tự thành lập một căn cứ của riêng mình]
Chiếc áo sau khi bị cắt đã không còn thích hợp để mặc nữa, cô đến cửa hàng quần áo lựa được một chiếc áo thun trắng cùng một áo khoác da mặc vào.
Đi trên đường không có mục đích, thấy bên đường có một xác chết máu me be bét nằm trên đường, trên lưng còn đeo balo đã rỗng.
Cô đi lên kéo balo ra khỏi cái xác, vì cửa hàng quần áo lúc nãy chỉ toàn là túi xách, chả có nổi một cái balo cở nhỏ.
Khi đã lấy được chiếc túi liền có một âm thanh kỳ quặc phía sau lưng cô phát ra, nó giống như âm thanh lên đạn của súng.
Cô cũng cảm giác được có thứ gì đó đang chỉa vào sau lưng mình.
Có một giọng đàn ông khàn đục có chút thô lên tiếng.
"Có đồ gì moi hết ra cho lão tử!"
Lạc Tuyết chỉ yên lặng giơ hai tay ra, chứng minh trên người mình chả còn gì cả.
"Đại ca, đó là phụ nữ đó! Đã lâu rồi từ khi mặc thế đến chúng ta còn chưa gặp qua phụ nữ xinh đẹp sạch sẽ như vậy đâu!"
"Mày nói cũng phải, hình như cũng hai tháng kể từ ngày mạc thế bắt đầu nhỉ!"
Ý tứ rõ ràng chính là muốn cô.
Đúng, bọn họ đã trải qua mạc thế hai tháng rồi, còn Dung Ninh chỉ vừa xuất hiện trong thế giới này hai tuần trước thôi.
Người đàn ông giọng thô kia lại lên tiếng.
"Để lão tử nếm thử trước, rồi anh em chúng mày đều có phần!"
Lập tức phía sau lưng cô tràn đầy âm thanh cười dê của đám đàn ông.
Nói xong liền ra lệnh cho cô.
"Cô em đằng kia, cởi áo khoác ra ta xem thử nào!"
Lạc Tuyết tưởng chừng như ngoan ngoãn nghe lời, làm theo lời hắn ta nói, cởi áo khoác xuống treo ở tay.
Lúc này ở tòa nhà phía không xa có động tỉnh.
"Ê mày nhìn xem, hình như họ định để cô gái kia thoát y giữa đường đó!"
"Làm sao?"
"Tao thấy tội quá, có nên cứu cô ấy không, nhìn cô ta cũng chả có gì trên người, không phải sẽ chết đói hay sao!"
"Lo cho mình trước đã, thời đại mạc thế này không phải ai cũng có thể cứu được, nếu may thì thành đồng đội tốt, nếu xui xẻo chỉ có vớ lấy của nợ thôi.
Còn nếu muốn cứu cô ta như vậy, thì