Khi gã đang cảm giác mình đang được đưa về phòng để đợi tỉnh lại thì nảy ra một ý.
Vừa đặt người xuống giường, âm thanh bước đi và âm thanh đóng cửa vang lên.
Gã đợi thêm một lát bắt đầu mở mắt ra.
Gã đợi sau khi mọi người ra ngoài hết thì sẽ bỏ chạy từ đường khác, chuyện mất mặt như vậy còn ở lại để người ta chê cười hay sao.
Vừa mở mắt ra gã lập tức đứng hình.
Rõ ràng mấy người này để hắn xuống liền một mực không rời đi mà làm động tác giả để lừa gã tỉnh lại, họ biết gã đang giả vờ nên mới cố tình đứng ở đây chờ gã sa lưới.
Gã bị áp giải ra ngoài rồi mồm vẫn còn gào to được, chính là loại nếu đã xấu hổ rồi thì cứ mặt dày mày dạn mà tiếp tục thôi.
Đứng trước bao nhiêu đồng môn sư muội, huynh đệ gã câm nín.
Họ nhìn gã với một ánh mắt âm trầm oán độc, chuyện họ thấy và những gì họ trải qua, từng thứ từng thứ hình ảnh chồng chất lên nhau.
Không phải là gã lợi hại mà là bọn họ bị gã đùa bởn.
Dù gì cũng cùng là người một nhà mà lại làm vậy với họ xem được sao?
Cuối cùng gã bị ép quỳ trước bao nhiêu đệ tử, bị trưởng lão phế bỏ tu vi, sau này sẽ không thể tu luyện được nữa.
Vì gã cũng là đệ tử tu luyện chưa lâu nên tuổi thọ chưa kéo dài quá mức.
Sau khi bị phế đi một thân tu vi thì nhan sắc vẫn không già đi.
Gã sau khi bị phế thì đã bị tống cổ ra khỏi nơi tổ chức thi đấu trực tiếp bị đuổi ra ngoài, đồng thời cũng thông báo cho toàn dân hành vi của gã xem như cảnh cáo.
Cuộc thi đấu vừa tiếp diễn một nửa đã phải dừng lại không tiếp tục được nữa, vì sợ sẽ có trường hợp tương tự diễn ra, hẹn năm sau sẽ tiếp tục đặt biệt thêm luật xét người rồi mới được chính thức tham gia thi đấu.
Mọi người đều phải tuân thủ một cách công bằng, kháng cự đồng nghĩa với việc từ bỏ thi đấu.
Như Hoan đi lướt ngang qua Lạc Tuyết liếc mắt khinh thường nói.
"May cho ngươi nên nhờ biến cố này mà thoát một lần"
Lạc Tuyết khinh bỉ đáp lại.
"Đừng có tự tin quá lố như vậy, xem chừng cố quá thành quá cố đó"
"Ngươi!"
"Ta không nói chuyện với người ảo tưởng nữa, tạm biệt!"
Kể từ ngày diễn ra thi đấu đến bây giờ là tháng thứ tư rồi, không hiểu sao dạo gần đây bên ngoài bắt đầu đồn đại có người dân mất tích.
Sau đó lại có người báo là tìm thấy xác ở gần chân núi.
Lục phủ ngũ tạng đều bị lấy mất, hình ảnh vô cùng buồn nôn máu me, triều đình chính thức vào cuộc, người dân của mình bị giết trong địa bàng của mình dù là gì vẫn phải tìm cho ra kẻ chủ mưu.
Gần đây liên tiếp mười vụ như vậy, xác chết có thể nằm ở bất cứ đâu, lòng dân hoang mang vô cùng.
Xét đến hành vi ra tay tàn nhẫn như vậy không thể nào là người được, vậy nên triều đình liền nhờ đến sự giúp đỡ từ người tu đạo.
Quả thật khi xem xác thì bọn họ có cảm nhận được một chút ma khí còn tồn động lại.
Dương Lâm khi nghe được chuyện này liền chạy đến gặp Lạc Tuyết.
Cô lại bảo họ kéo đến hang động lúc trước tìm ma tộc thử xem, kết quả trong dự đoán của cô.
Bọn chúng dọn đi nơi khác rồi, vài ngày sau đó Dương Lâm cũng không gặp Lạc Tuyết nhiều, lúc gặp thì cô bảo là đang theo dõi một người nhưng ai thì cô cũng không nói rõ.
Ít khi Lạc Tuyết chủ động đến tìm, Dương Lâm có hơi sửng sốt.
Sau khi đi ra hắn lại đến gặp tất cả các sư tôn và trưởng lão nói cái gì đó, rồi các sư tôn tức tốc cử người đi ra ngoài sau đó quay lại, bảo có chút manh mối gì đó về ma tộc.
Quả nhiên...
Lạc Tuyết một đường theo đuôi ai đó ra đến một nơi hẻo lánh rồi đột nhiên người kia biến mất, cô lập tức hoảng hốt chạy ra xem, lại mất dấu.
"Ngươi lộ liễu quá"
Giọng nói nữ tử quen thuộc ở phía sau lưng khiến Lạc Tuyết giật mình, vừa quay đầu lại khuôn mặt Như Hoan lộ ra chưa kịp hoàn chỉnh lập tức cô mất đi ý thức ngã xuống đất.
"Cũng khá lắm, con tiện nhân này phát