*hộc hộc*
Lạc Tuyết chống vào lưỡi hái, ở mũi chảy ra một dòng máu.
Quá đông, cứ đà này đánh không lại cô sẽ kiệt sức mất.
Lạc Tuyết không trụ thêm được bao lâu nữa.
Tình trạng này đã duy trì hơn hai canh giờ những mà cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
Thể lực của Lạc Tuyết cũng càng ngày một yếu đi.
Bây giờ cô không chỉ chảy máu mũi mà đầu cũng bắt đầu đau từng trận, sớm đã đến cực hạn.
rồi.
Nhưng mà đám ma tộc này quá đông, hết tên này đến tên khác lao đến cô không chống chọi được nữa, cộng thêm bọn ma tộc này lại còn nhìn trúng nhan sắc của Lạc Tuyết.
Bọn chúng chưa bao giờ thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, chỉ cần hạ được cô ta rồi đem về chơi đùa, tưởng tượng nữ nhân xinh đẹp này nằm dưới thân bọn chúng yêu kiều cả đám liền như được ăn rau chân vịt hăng hái xông lên tiếp chiêu.
Cơn đau đầu ngày càng nặng cứ như có ngàn cây kim đâm vào, chỉ muốn lập tức ngất đi để quên mất cơn đau này.
Ánh mắt Lạc Tuyết dần mơ hồ đi, nhưng cô vẫn cố gắng gượng thêm một chút nữa.
Bên Dương Lâm cũng không khá là mấy, hơn mười mấy người hợp lực cùng nhau hạ đám ma tộc mà vẫn không địch lại nổi số đông của bọn chúng, hắn vẫn luôn để ý trạng thái của Lạc Tuyết bên này, dần dần phát giác ra điều không đúng.
Đã định đến giúp một phen nhưng vừa nhấc chân thì lại có ma tộc khác lao đến.
Hắn không cách nào qua trợ giúp cho nàng ấy được.
Bên Lạc Tuyết tình hình càng tệ, người xung quanh muốn giúp nhưng cũng không đến được, cũng chỉ có thể cầu nguyện cho cô bình an.
Cuối cùng Lạc Tuyết cũng chịu không nổi ngã xuống.
Lưỡi hái dường như cũng có cảm ứng được, lập tức biến thành bốn khối vuông nhỏ bao bọc xung quanh chủ nhân nó lại như một chiếc lồng ngăn cách với thế giới bên ngoài, đám ma tộc không rõ liền lao thẳng đến, liền tông thẳng vào một bức tường lưới.
Chúng cảm giác được khi chạm vào những bức tường này da bọn chúng sẽ bị thương.
Có tên không sợ liền dùng sức mạnh tạo một lớp màn bảo vệ quanh người lao đến, định xuyên qua bức tường đi vào.
Vào khoảnh khắc đó cả đám sững sờ tại chỗ.
Tên kia thật sự xuyên qua được nhưng mà cũng thành nhiều khối thịt hình vuông rơi xuống đất.
Lạc Tuyết sau khi ngã xuống đã ngất đi, nhưng ngay khi tên ma tộc bị cắt thành khối kia xông vào cô lập tức tỉnh lại.
Càng giống như được" đánh thức" hơn.
Lạc Tuyết ngồi dậy, ánh mắt lại âm trầm đi vài phần.
Đôi mắt tam bạch lướt nhìn xung quanh quan sát, đột nhiên lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Dường như cô rất thích tình cảnh bây giờ.
Thấy chủ nhân của mình tỉnh lại bức tường laser biến mất, trở lại thành vũ khí trên tay Lạc Tuyết.
Lần này không phải là lưỡi hái mà là một đại đao to bằng cơ thể người.
Thấy bức tường biến mất, lại một đám ma tộc tiếp tục xông lên.
Nhưng mà không giống trước, bọn chúng cảm nhận được phương thức đánh của Lạc Tuyết lại tàn bạo hơn vài phần.
Có ma tộc lơ là lập tức bị đại đao của Lạc Tuyết chém ngang, thân thể lập tức chia hai nửa chết ngay tại chỗ.
Máu bắn một ít lên mặt Lạc Tuyết, càng khiến cho cảm xúc trở nên hưng phấn.
Trong đáy lòng thôi thúc cô giết càng nhiều hơn nữa.
Một đường giết hơn một nửa đám ma tộc ở khu vực đó.
Dương Lâm trừng lớn mắt, rốt cuộc nàng ấy bị sao vậy?
Lúc này trạng thái của Lạc Tuyết hoàn toàn không ổn chút nào, cô đang mất quyền kiểm soát thân thể, trong đầu chỉ muốn giết giết và giết.
Tên ma tộc cuối cùng ở phía bên kia sợ hãi nhìn nữ nhân trước mặt.
Toàn thân cô dính đầy máu, cả trên y phục lẫn trên khuôn mặt xinh đẹp.
Bây giờ nhìn cô không còn giống nữ nhân xinh đẹp cường thế lúc nãy nữa mà giống như những con quỷ từ địa ngục đến để lấy mạng gã.
Cô cuối đầu xuống làm gã sợ hãi hét lên.
"Đừng..
đừng giết ta, ta đầu hàng, đừng giết ta...ta..ta xin lỗi...!xin lỗi vì đã đánh ngươi xin lỗi!"
Gã vừa chà hai tay vào nhau vừa quỳ lạy Lạc Tuyết không khác nào tổ tông của gã.
Trong không khí cũng dường như có mùi hôi của nước ti*u.
Ánh mắt âm trầm của Lạc Tuyết càng lạnh lùng hơn, cô không còn nụ