Trời quang cùng thiên địa chứng giám.
Lạc Tuyết cùng Như Hoan bước lên từng bậc thang để đi đến bục nơi cao nhất, được thiên địa ban phúc sau đó mới tiến hành đại lễ.
Như Hoan mặc xiêm y màu trắng cộng thêm nhan sắc xinh đẹp tựa như tiên nữ.
Lạc Tuyết mặc xiêm y màu xanh lục đơn giản hơn, nhưng cộng với dung mạo có chút nét đẹp bí ẩn này càng làm cho y phục thăng lên một bậc.
Hai người được trưởng lão chỉ dẫn quỳ xuống, người chủ trì lấy ra một ngôi sao phát sáng đang lơ lửng.
Đây là Thất Tinh, giống như tên gọi nó là sao bảy cánh, mỗi năm một lần Thất Tinh sẽ phát sáng để ban tặng sự may mắn và thịnh vượng.
Ai chạm được vào nó sẽ một đời phát tài, gặp nhiều chuyện vui bất ngờ.
Lúc cả hai định chạm vào, thì có một giọng nói cắt ngang.
"Ta không đồng ý cho cô ta chạm vào Thất Tinh, cô ta không xứng!"
Người đứng ra là nữ nhân mất ca ca kia.
Mọi người nhìn về phía nữ nhân khó hiểu, nghi hoặc có cả xem kịch.
Có một vị trưởng lão không đồng tình lên tiếng bất mãn.
"Hồ nháo! Đây là thời giờ lành, làm sao có thể để ngươi quấy rối!"
Nữ nhân kia nhìn về hướng trưởng lão kia, ánh mắt kiên định.
"Đã tới nước này rồi, ta không giấu gì mọi người nữa, ta sợ nếu bây giờ không nói ra, thật sự mọi người đều bị cái người kia lừa bịp!"
Nữ nhân chỉ thẳng về phía bục cao, hướng tay vừa giống như chỉ Lạc Tuyết lại vừa giống như chỉ Như Hoan.
Vì cả hai đứng gần nhau nên không biết là đang chỉ ai.
Cả toàn hội trường đều im lặng.
Có một vị trưởng lão khác lên tiếng.
"Nói đi, nếu như nói ra được ta sẽ cho ngươi công đạo, còn nếu không nói ra được làm trễ giờ lành...!ta e là ngươi phải chịu phạt rồi"
"Đây không phải thời điểm để cho ngươi đùa giỡn"
Nữ nhân cười mỉa một cái chỉ lên phía trên.
"Chính ả, chính ả là người đã gián tiếp hại chết ca ca ta!"
Mọi người không hiểu rốt cuộc là nói ai?
"Người ngươi nói, rốt cuộc là người bên nào?"
"Chính ả!" Nữ nhân chỉ thẳng về phía trên, lần này ngón tay chỉ chính xác vào Như Hoan công chúa.
Mọi người có kinh ngạc, có không hiểu.
Vị trưởng lão nhíu mày hỏi.
"Tại sao lại nói như vậy?"
Nữ nhân bắt đầu kể lại chuyện lúc trước.
Chính là cái ngày hai huynh muội ra ngoài kia, lúc đó cũng là lúc cảm xúc Như Hoan không tốt vì chuyện Dương Lâm đã thổ lộ tình cảm với Lạc Tuyết.
Hai huynh muội ra ngoài hôm đó là bởi vì dỗ của mẫu thân cả hai, muốn đi thăm mộ không ngờ trên đường đi về giữa đường đụng phải Như Hoan.
Ả không chấp nhận lời xin lỗi còn buôn lời cay độc sỉ nhục lăng mạ họ.
Ả chính là đang giận cá chém thớt, trút giận lên người hai huynh muội, có ý làm khó dễ hai người còn động tay động chân.
Vì e ngại thân phận trưởng công chúa, người anh đã thay muội muội mình nhận hết những đòn đánh đó, nhưng mà đánh thì còn chưa đủ ả còn dùng nội lực dẫm nát bàn tay của người ta.
Cũng chính vì thân phận ả là công chúa thì dù có nói ra, ai sẽ tin họ?
Ai sẽ cho họ chỗ dựa đây?
Nữ nhân chỉ có thể im lặng chịu đựng đến bây giờ.
Nghe xong mọi người cũng ngờ ngợ ra, thật sự là lúc đó dù có tra hỏi cách mấy nữ nhân kia chính là bộ dạng có khổ mà không thể nói.
Tất cả đều ngầm hiểu trong lòng không nói ra.
"HỔN LÁO! DÁM VU OAN CHO BỔN CUNG!"
Nghe tới đẩy ả chột dạ rồi, chỉ đành lớn giọng phản bác hòng cho nữ nhân yếu thế không thể nói tiếp.
"Sao lại không! Ngươi dám làm không dám nhận sao!"
"TA KHÔNG LÀM TẠI SAO PHẢI NHẬN!"
Ả nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh giả vờ trấn định.
"Ai làm chuyện xấu mà lại nhận mình làm bao giờ, chưa kể ngươi chính là nội gián của ma tộc, ngươi cấu kết với ma tộc! Phản bội chúng ta!"
Lúc này thì toàn bộ hội trường không bình tỉnh được nữa, bắt đầu xì xào bàn tán.
"Huh thật không?"
"Rốt cuộc là ai hại ai đây?"
*bộp*
Một tiếng đập bàn vang lên.
"Không được nói bậy, ngươi biết những lời ngươi đang nói là gì không hả!"
"Nếu như xuyên tạc hình phạt sẽ rất nặng, sao ngươi có thể nói ra!"
"Sao lại không ạ! Ta có chứng cứ!"
"CÔ TA NÓI LÁO, TA KHÔNG LÀM!"
Như Hoan bị nói trúng mà dần hoảng loạn lên, nhịp tim đập nhanh hơn.
"Linh Thủy Kính cũng có thể làm chứng được!"
Cuối cùng chính là mọi người đợi cho người mang đến.
"KHÔNG XONG RỒI, KHÔNG XONG RỒI!"
"Có chuyện gì từ từ nói!"
"Li..
lin...!Linh Thủy Kính vỡ rồi!"
Vị trưởng lão kia đứng dậy, những người khác thì trở nên lo lắng.
"Xem ra chuyện đã rõ,