Cuối cùng Úc Thư cũng đem được đám người kia ra khỏi đồn cảnh sát.
Đám nam nhân chưa làm gì đã bị đưa lên đồn biểu thị tức giận về việc này.
Sau khi ra khỏi đồn yêu cầu bọn con gái kia phải trả gấp đôi số tiền, nếu không thì cổng trường hằng ngày sẽ có người đứng đợi.
"Aizzz! Xui thiệt chớ!"
Một tên nam nhân lớn giọng, rồi kéo đám anh em của mình rời đi.
Bọn họ vừa đi Úc Thư ban nãy còn là biểu hiện bình thường lập tức liếc mắt sang nhìn.
Nhìn thấy vẻ mặt sắp bốc hỏa của cô ta cả đám chỉ có thể giải thích.
Sau khi đám người kia đi hết thì Lạc Tuyết mới bước ra, chị cảnh sát lúc nãy nói muốn đưa cô về.
Dù sao trời cũng tối rồi.
Lạc Tuyết cũng không từ chối.
Đến nơi hai người tạm biệt Lạc Tuyết về phòng đóng cửa, trên mặt lập tức không còn cảm giác gì gọi là sợ sệt nữa, hoàn toàn bình tĩnh.
[Ký chủ, rõ ràng cô có thể đánh nhau tại sao không làm vậy mà lại chọn cách diễn kịch với bọn họ?]
Hệ thống đã không hiểu, tiện miệng hỏi.
"Ngươi không hiểu đâu, với cả đánh trẻ trâu không tạo ra cảm giác thành tựu cho thấy mình hơn bọn họ đâu"
"So với bạo lực, thì diễn kịch tốt hơn, những thứ vẫn còn đang ở trên mạng kia sẽ giúp chúng ta nhiều đó" Lạc Tuyết nói tiếp" vũ lực có thể giải quyết được vấn đề, nhưng không thể giải quyết triệt để, bạo lực ngôn ngữ mạng càng khiến con người tuyệt vọng hơn"
Đại khái nó cũng hiểu một chút rồi, hệ thống quyết định im lặng trở lại thành trạng thái không có việc không trả lời của mình.
Sáng Lạc Tuyết thức dậy muộn nửa tiếng, do phải thức đêm làm đống bài tập toán mà ông thầy chủ nhiệm mới cho.
Không sai, người thì đẹp trai đó, vậy mà lại dạy cái môn mà chẳng ai thích lắm.
Đám con gái kia siêng học thì có đó còn hiểu bài hay không thì không biết.
Vốn cũng chẳng thể đi cổng chính vì giờ đó vẫn còn giáo viên thể dục đứng canh, chả hiểu kiểu gì nhưng ông thầy này lại có một niềm đam mê với việc bắt mấy đứa đi trễ.
Nên Lạc Tuyết quyết định "leo tường".
Cũng nhờ lần leo tường này mà lại phát hiện được trò hay.
Cô phát hiện ở đằng sau trường, cô chủ nhiệm giáo dục đang đứng cùng một vị phu nhân đeo kính đen nào đó, thì thầm to nhỏ.
Vừa thấy người này, đột nhiên trong cơ thể lại có một cảm xúc giống như vừa câm thù vừa khó chịu.
Theo bản năng móc điện thoại ra quay lại cảnh tượng đang diễn ra, chỉ thấy người phụ nữ đeo kính lấy ra một tờ chi phiếu trực tiếp đưa cho chủ nhiệm giáo dục.
Cô chủ nhiệm vừa nhận được tiền liền cười hì hì, chân chó lấy lòng nói.
"Chị yên tâm, kỳ thi sắp tới cam đoan em ấy sẽ được điểm cao!"
Cảnh tượng không thể tin vào mắt được!
Một người đường đường đảm nhận dạy môn học giáo dục, dạy về đức tính và cách làm một con người tốt lại đi nhận hối lộ của phụ huynh học sinh!
"Cái trường này loạn thật đó!"
"Cũng còn may không phải trường quý tộc gì, chứ nếu lộ ra chắc phải đóng cửa luôn chứ giáo dục gì nổi nữa"
Đang mãi suy nghĩ thì phía sau có tiếng động, Lạc Tuyết lập tức tránh mình nhanh chóng leo