Nữ sinh bị bẻ mặt vẫn còn già mồm được nhất quyết không chịu xin lỗi.
"Sao tôi phải xin lỗi cậu, lúc nãy bảo đưa cặp cậu còn không muốn đưa cho tôi, chắc chắc là cậu kéo dài thời gian để giấu ví đi rồi đúng không!"
"Sao cậu chắc chắn điều đó như vậy, hay là...!cậu thừa biết cái ví chắc chắn ở trong cặp tôi, cậu thấy sao? Hay cậu là người bỏ ví vào?"
Cô ta chột dạ, rõ ràng là lúc đầu cô ta đã thấy hội trưởng tự tay bỏ cái ví vào cặp sách của con nhỏ này, vậy nên mới dám mạnh mồm nói ra như vậy.
"Ai...!ai mà biết được cái loại nhà quê nghèo hèn như mày sẽ làm gì chứ, trường bọn tao mua một ly nước đã hơn giá tiền mày mua một hộp cơm trưa thường rồi!"
"Huống chi ví của hội trưởng cũng không ít tiền, nếu mày lấy cắp rồi nổi lòng tham lấy tiền đó mà xài thì sao!"
Nữ sinh mất khá năng kiểm soát cảm xúc, nói năng bắt đầu không lựa lời.
Đến cả giáo viên cũng cảm thấy khó chịu.
Họ không ngờ, học trò mình dạy ra lại có thể nói ra những lời này được, giáo dục của bọn họ nếu để người ngoài nghe thấy, sẽ đánh giá trường họ như thế nào.
"Dừng lại hết đi!"
Úc Thư đứng ra ngăn lại cuộc trò chuyện có thể sẽ đi đến diễn biến xa hơn.
"Thật sự xin lỗi bạn học Dịch Mẫn vì đã hiểu lầm bạn, cũng vì mình mà mọi người nghĩ xấu về bạn như vậy, mình thay mặt tất cả mọi người ở đây xin lỗi bạn!"
"Nếu như chỉ vì một cái ví của mình mà làm mất đi tình đoàn kết của mọi người thì không đáng đâu, mọi người đừng làm quá mọi chuyện lên như vậy nữa!"
Thấy Úc Thư tự mình đứng ra xin lỗi thay, mọi người vừa áy náy vừa thấy thiện cảm với cô ta, ngược lại người bị oan là Lạc Tuyết lại bị mọi người càng ghét thêm.
Dù gì ban đầu bọn họ cũng chả thích được cái con người nhà quê như cô, nên bây giờ tất cả mọi việc đều quy hết lên đầu cô.
Nghĩ cô không hiểu chuyện, chuyện bé xé ra to hại hội trưởng phải đứng ra chịu tội thay.
Cũng chả ai cảm thấy áy náy khi đã vu oan cho Lạc Tuyết.
Thầy giáo đã xét cặp Lạc Tuyết đứng ra lần nữa thay mặt toàn thể học sinh xin lỗi cô.
"Xin lỗi em vì đã làm em khó xử, tôi cũng không nghĩ các em ấy lại hành động thái quá và có thành kiến với em như vậy"
"Không sao ạ, vì vốn từ đầu đến cuối cũng chả ai chào đón em cả, em quen với việc đó rồi"
Các giáo viên cũng cảm thấy trách nhiệm làm nghề giáo dục của mình bị sỉ nhục nặng nề, nên lúc về đều giáo dục nghiêm học sinh của mình một trận.
Sau khi chuyến đi chơi chẳng mấy vui vẻ kết thúc thì ai về nhà nấy.
Úc Thư từ trong phòng tắm bước ra, vừa mở điện thoại lên đã thấy một tin nhắn chưa đọc không biết là gửi từ bao giờ.
[Tôi có bằng chứng việc cô cho người bắt nạt người khác và việc cô cố tình bỏ ví vào cặp học sinh]
[Muốn nổi tiếng không?]
Úc Thư hoang mang, chuyện này cô làm rất kín đáo sao có thể bị lộ ra được?
Chắc chắn là người này chỉ đang đe dọa mình thôi!
[Úc Thư: cậu là ai, sao lại nói như vậy?]
[Úc Thư: tôi chưa từng làm những việc này!]
[Chối giỏi nhỉ?]
(hình ảnh)
Trong hình chính là bức ảnh cô ta cho ví vào cặp của Dịch Mẫn rất rõ ràng.
[Biết tại sao không thấy được ví không?]
[Tôi giữ ví của cô rồi^_^]
[Muốn xem nữa không?]
Người kia lại gửi tiếp một cái video.
Trong vid có hơi mờ nhưng nội dung thì cô ta rõ hơn ai hết.
Đây chính là lúc cô ta giáo huấn đám người kia, từng lời từng lời cô ta đều nhớ kỹ.
[Úc Thư: cậu muốn gì?]
[Chơi một trò chơi không?]
[Tôi yêu cầu thì cậu phải làm theo, nếu không những cái này tôi sẽ tung hết lên mạng]
[Không biết cha cô thấy thì sẽ như thế nào nhỉ?]
[Úc Thư: tôi sẽ nghe, tất cả đều nghe cậu, xin cậu đừng để cha tôi biết!]
[Biết điều]
[Ngày mai 10h ở dưới gốc cây sân vận động, mang gấu bông đầu giường của cô tới đặt ở đó]
[Úc Thư: được]
Cô ta không hiểu tại sao người đó lại muốn con gấu bông của mình.
Cái này chính là quà sinh nhật cha tặng cho cô ta, vốn cũng chẳng có gì đặt biệt.
Lúc đó ông cũng chỉ nói cất kỹ hoặc để trong tủ đều được tùy cô.
Không lẽ!
Trong gấu bông có máy quay lén?!
Cô ta nhìn con gấu một hồi, xem mọi chỗ cũng chả thấy có gì bất thường, mắt của nó đều giống nhau.
Vốn định xé cả con gấu ra xem thì một tin nhắn gửi đến.
[Tôi muốn hàng nguyên vẹn, rách một chút cô lo mà đi giải thích với cha cô việc bắt nạt đi]
Úc Thư:...
Sáng hôm sau, tài xế nhà Úc Thư thấy hôm nay đi học mà cô chủ còn mang theo gấu bông.
Biết tài xế tò mò, cô ta chỉ có thể lấp liếm qua chuyện.
"Chỉ là trường có kế hoạch quyên tặng đồ cũ cho các em cô nhi, nên tôi muốn đem thú bông tặng đi thôi"
Người làm như anh ta cũng không nghĩ nhiều.
"Dạ"
Thời gian đến đúng như đã hẹn cô ta để gấu ở dưới gốc cây ở sân vận động rồi.
Nhắn với người kia.
[Úc Thư: tôi đã đưa đồ đến như đã hứa]
[Tốt! Cô rời đi được rồi]
Vì muốn nhanh chóng biết người kia là ai, cô ta còn rất chu đáo đặt một cái camera mini ở trên cây.
[Úc Thư: tôi làm theo những lời cậu nói vậy khi nào cậu mới