Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Sáng sớm, núi Tiên Môn ở hạ lưu sông Trường Giang giăng đầy sương mù. Trong màn sương, ngọn núi nhìn càng thêm mờ ảo, mang đến cho người ta cảm giác thần bí.
“Thùng thùng thùng…”
Từng tiếng trống nặng nề từ nơi xa truyền đến. Mười tiếng trống vang lên biểu thị Đại hội Tiên Môn sắp bắt đầu.
Dòng người từ bốn phương tám hướng đổ về quảng trường, quần áo đa dạng, màu sắc phong phú.
Nguyễn Tiểu Ly mang theo các đệ tử tìm được vị trí của Vân Tiên Tông, nàng nói: “Các ngươi ngồi ở đây, lát nữa xem thi đấu phải luôn nhớ kỹ các ngươi là đệ tử tiên tông, nhất cử nhất động đều đại biểu cho tiên tông, không thể thất lễ với người khác.”
Bách Lý Diêm Khể gật đầu: “Sư thúc yên tâm.”
Dặn dò xong xuôi, Nguyễn Tiểu Ly đi theo những tiên sư khác đến đài cao, đây là chỗ dành cho sư phụ dẫn đội.
Nguyễn Tiểu Ly vừa xuất hiện, rõ ràng có rất nhiều ánh mắt rơi xuống người nàng.
Nguyễn Ly nhiều năm trước đã đạt được chức quán quân ở Đại hội Tiên Môn, nhận hết nổi bật. Đáng tiếc, cuối cùng nàng lại tu luyện hấp tấp mà tẩu hỏa nhập ma, một kỳ tài cứ thế ngã xuống.
Từ sau khi xảy ra chuyện, Nguyễn Ly không còn lộ diện trước mặt thế nhân nữa. Hiện tại nàng đã rời núi, bao nhiêu ánh mắt từ tò mò đến chế nhạo đều tụ tập trên người nàng.
Nguyễn Tiểu Ly mắt nhìn thẳng, tìm được vị trí của mình ngồi xuống, toàn bộ quá trình không chút nào mất tự nhiên.
Nhiều năm trôi qua, nguyên chủ ở Vân Tiên Tông có loại ánh mắt gì mà chưa gặp qua?
Thói quen có thể giúp nàng tự nhiên làm lơ đi.
Dù sao cũng đang ở Đại hội Tiên Môn, bên dưới có nhiều đệ tử như vậy, ánh mắt của nhóm tiên sư đó không dám quá kiêu ngạo, nhưng vẫn luôn có người mặt dày không biết điều. Trương Kình Phong từ xa đã ngắm tới vị trí bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly, vừa vặn là chỗ của hắn, thật có duyên mà.
Hắn đi qua ngồi xuống, sau đó nghiêng đầu chắp tay: “Nguyễn sư muội, ngươi đã nhiều năm không ra ngoài, chắc không quen biết những tiên sư này phải không? Để ta giới thiệu cho ngươi.”
“Không cần.”
Nguyễn Tiểu Ly không cho hắn mặt mũi.
Trương Kình Phong vẫn lầm bầm lầu bầu giới thiệu người cho nàng, quả thật là phiền phức đến đau đầu.
…
“Sư huynh, huynh ngồi đằng trước đi. Sư huynh? Sư huynh? Huynh đang nhìn gì vậy?” Tiền Dư phát hiện Bách Lý Diêm Khể nhìn chằm chằm vào vị trí trên đài cao: “Sư huynh, huynh đang nhìn sư thúc à?”
Bất kể Tiền Dư nói gì, Bách Lý Diêm Khể đều không để ý tới hắn.
Ánh mắt Bách Lý Diêm Khể rất thâm thúy, không nhìn ra một tia cảm xúc nào. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm trên đài cao, chính xác mà nói là nhìn chằm chằm vào gã nam nhân đang quấy rầy sư thúc.
Trương tiên sư… Lâm Môn…
Bách Lý Diêm Khể thu hồi ánh mắt, trực tiếp ngồi xuống ở hàng ghế đầu tiên.
Tiền Dư nhìn một loạt hành động của hắn, bỗng nhiên rùng mình. Hắn có cảm giác bộ dạng vô cảm của sư huynh thật đáng sợ, trực giác mách bảo sắp có người gặp xui xẻo.
Đúng lúc này, từ đằng xa truyền đến một trận oanh động.
“Đây là Hiểu Nhàn Vân? Quả nhiên lãnh diễm (*) giống như trong lời đồn.”
(*) lãnh diễm: lạnh lùng + diễm lệ
“Đâu chỉ lãnh diễm, tu vi của nàng còn rất lợi hại nữa. Từ khi nàng bái nhập vào Thương Môn, mọi người cứ liên tục được nghe tin tức tấn giai của nàng. Là người có thiên phú nghịch thiên, nàng chính là đệ tử xuất sắc nhất của Thương Môn đó.”
“Có người nói nàng giống như là Nguyễn Ly thứ hai, cũng là một thiên tài. Nếu năm nay nàng lấy được danh hiệu đệ nhất, tương lai thế nào tự nhiên là có thể hình dung được.”
“Nguyễn Ly đã tẩu hỏa nhập ma, đời này của nàng ta cũng cứ như thế mà thôi. Nhưng còn Hiểu Nhàn Vân thì khác, tương lai của nàng là vô hạn định, hiện tại chỉ cần xem sơ qua cũng biết trận này nữ tu kia không có gì có thể so sánh lại với nàng.”
Một vài đệ tử thì thầm to nhỏ dưới sân đấu. Trên sân, một mỹ nhân lãnh diễm mặc quần áo đỏ đã lên tới, hai chữ lãnh diễm thật sự rất thích hợp để hình dung vị mỹ nhân này.
Hiểu Nhàn Vân mặc một thân xiêm y đỏ rực, đỉnh đầu buộc đuôi ngựa, tư thế hiên ngang, gương mặt lạnh lùng, vô cảm có thể mê đảo chúng sinh. Tất cả đập vào mắt khiến người ta ngay lập tức bật ra trong đầu hai chữ lãnh diễm.
Trên người nàng lộ ra sự sắc bén, rất có tính công kích làm người