Ngoại trừ một vài tiểu đội ngũ tốp năm tốp ba chiến đấu với quân Hạng gia bảo vệ hoàng đô ở quanh tường thành, thì không có động tĩnh khác.
Điều này khiến trong lòng Vũ Văn Hoằng có dự cảm chẳng lành.
Trong mắt hắn ta, giờ phút này cửa thành an tĩnh như vậy, ngược lại như là một cái miệng vực sâu khổng lồ còn chưa mở ra.
Hắn ta...có chút không dám đi vào.
Nhưng mà, lúc hắn ta hiện thân, lại sớm bị bá tánh xung quanh nhìn thấy.
“...Hoàng thượng đã trở lại!!”
Trong đám người không biết ai hô to một tiếng, ngay sau đó, toàn bộ bá tánh xung quanh cửa thành chen nhau đi lên, đầy mặt chờ mong mà nhìn Hoàng thượng phía trên lưng ngựa.
Nhìn nhiều ánh mắt mong đợi, đột nhiên làm Vũ Văn Hoằng vô cùng hưởng thụ.
Hắn ta không khỏi đắc ý dâng trào cong môi, bàn tay to uy phong mà vung lên: “Các vị chớ hoảng sợ, trẫm đã trở lại!”
Giọng nói vừa dứt, cửa thành nặng nề trước mặt phát ra một tiếng ầm ầm, chậm rãi hạ xuống.
Vũ Văn Hoằng vung roi ngựa, bản thân xông vào trước.
Nhưng mà, ngay lúc gót ngựa của hắn ta vừa bước vào, trong nháy mắt cửa thành không ngờ lại bị kéo lên, sau đó ầm một tiếng, chậm rãi đóng lại.
Ngăn cách hắn ta cùng quân Hạng gia bên ngoài.
Trong lòng Vũ Văn Hoằng bỗng chốc khựng lại một chút.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Nhưng đợi hắn ta cẩn thận nhìn về phía trước, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Trên đại lộ hoàng thành to như vậy, sớm đã không có phồn thịnh ngày xưa.
Chỉ có vài binh lính nhìn qua hình như bị thương, cùng một vài bá tánh đang ngồi bên đường được các đại phu cứu chữa.
Có người nhìn thấy hắn ta, chẳng những không đứng dậy cung nghênh, đáy mắt thậm chí xẹt qua một chút vẻ lạnh nhạt phức tạp.
Vũ Văn Hoằng càng nhìn càng không rõ.
Xung quanh yên tĩnh, làm tiếng vó ngựa của hắn ta đặc biệt rõ ràng.
Rõ ràng đến nỗi hắn ta có chút sợ hãi.
Càng ngày càng nhiều ánh mắt phức tạp, càng làm hắn ta bắt đầu sinh ra suy nghĩ trốn tránh lui ra phía sau.
Chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng áp lực vô hình này, tiến về phía trước.
Hiện tại hắn ta chỉ muốn biết, rốt cuộc hoàng đô đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng cung của hắn ta...còn bình yên không!
Cũng không biết tiến về phía trước bao lâu, rốt cuộc, Vũ Văn Hoằng về đến trước cửa Thừa Càn của hoàng cung trên quảng trường lớn.
So sánh với đại lộ hoàng thành, nơi này ngược lại náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đương nhiên, náo nhiệt, cũng chỉ là tiếng bước chân cùng báo cáo của quan binh cùng các đại thần.
Đối tượng báo cáo, còn là người hắn ta quen thuộc nhất,