Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
Sau khi càn quét sạch sẽ tất cả điểm tâm trên bàn, Hạng Tinh thở phào nhẹ nhõm thật dài, ngồi liệt ở trên ghế.
Phù ~
Ngủ quá say, suýt chút nữa đói chết.
Nhưng mà ăn no xong lại tràn đầy tinh thần.
Nữ hài nghiêng đầu, nhìn qua song cửa sổ hơi che, chỉ lọt vào một chút ánh trăng óng ánh trong suốt.
Đôi mắt hơi chuyển động, dứt khoát nhảy xuống ghế dựa, chậm rãi đi qua đẩy cửa sổ ra.
Cung điện to như vậy đã không có cảnh tượng náo nhiệt ban ngày, ở trong đêm tối có vẻ đặc biệt yên lặng.
Chỉ có làn gió từ từ lướt qua, hơi lạnh.
Nàng không nhịn được mà rụt vai lại.
Giây tiếp theo, mộtchiếc áo choàng dài nhẹ nhàng khoác trên vai nàng, quấn lại cẩn thận.
Nhiệt độ quen thuộc theo đó bao phủ, chậm rãi ôm chặt.
“Sao vậy, không tiếp tục ngủ sao?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của nam nhân nhẹ nhàng vang lên, hơi thở nhẹ phả ra xẹt qua bên tai.
Hơi ngứa, lại rất thoải mái.
Hạng Tinh thoải mái nheo mắt lại, ngả người ra phía sau.
“Ăn no, có tinh thần.
”
Nói xong, nàng lại mở đôi mắt ướt mềm, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, sáng long lanh nhìn về phía hắn.
Hắn ở dưới ánh trăng càng thêm trắng nõn hơn ngày trước.
Giống như tác phẩm điêu khắc, ở dưới ánh trăng càng dường như đang phát sáng, được bao phủ một tầng vầng sáng tuyệt đẹp.
Hạng Tinh ngắm nhìn chậc chậc thở dài.
Mỹ nhân dưới trăng không hổ là mỹ nhân dưới trăng.
Hâm mộ muốn chết.
……
Không đúng, sao nàng lại hâm mộ.
Hiện tại mỹ nhân dưới trăng là của nàng!
Nghĩ vậy, tiểu gia hỏa cười hê hê, đột nhiên xoay người lại.
Hai tay ôm cổ Vũ Văn Dận, nhón chân, cắn một ngụm trên má trắng nõn sáng trong kia.
“! ”
Vũ Văn Dận hơi ngạc nhiên, một lát sau, không khổi bật cười một chút.
Hơi nhướng mày, “Sao vậy, còn muốn ăn à?”
“Không muốn ăn.
”
Hạng Tinh lắc đầu.
“A! không, tướng công,”
Đôi môi đỏ tươi hơi cong lên, ánh mắt rạng rỡ như ánh sao, dường như rất nghiêm túc mà tiếp tục hỏi, “Tướng công, chúng ta đã thành xong hôn rồi sao?”
Kêu một tiếng tướng công làm Vũ Văn Dận hài lòng cong môi.
Hắn suy nghĩ, khóe môi hơi giật giật: “Vì sao hỏi như vậy?”
“Bởi vì ta không cẩn thận ngủ nha.
”
Tiểu gia hỏa có chút áy náy mà mím cái miệng nhỏ, khóe mắt hơi rũ xuống, “Thật xin lỗi tướng công, ta thật sự quá mệt mỏi! ”
“Mệt thì tiếp tục nghỉ ngơi.
”
Nam nhân cười nhẹ, bế nàng lên đưa về giường.
Thay nàng dịch góc chăn, hắn cũng nằm nghiêng, hơi tựa đầu vào.
Nhéo má mềm như bánh bao kia, giả vờ tức giận, “Mau ngủ, ngoan! ”
“Ừm.
”
Hạng Tinh nghiêng đầu, né tránh đầu