Khuôn mặt nhỏ đẫm lệ của Như Nhi cùng với Lý Niệm Ca có một chút giống nhau.Ánh mắt hoa đào sáng sóng sánh của Vân Nhiễm Khanh sâu xa, hời hợt lộ ra ý lạnh thâm trầm."Phạm Như Nhi, thu lại nước mắt cá sấu của cô đi, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn! Cô cướp chồng chưa cưới của tôi, diễu võ dương oai* khoe khoang khắp nơi món quà anh ta mua cho cô trong trường, lại vừa khổ sở cầu xin tôi, nói cái gì mà cô mới là tình yêu đích thực của Ninh Dịch Thần..."*Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ."Tốt, bốn năm trước, tôi tác thành cho hai người, tôi triệt để ra đi.
Có thể bốn năm sau nhỉ? Cô ngoại trừ đi theo sau anh ta làm một trợ lý, hình như cũng đâu có tiến thêm bước nào đâu!"Phạm Như Nhi lo sợ hoảng hốt nhìn về hướng nhà vệ sinh nam, cửa phòng hơi hé ra, nói vậy là không nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn ả!Ả thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám lại để Vân Nhiễm Khanh kích động.
Nội dung bất ngờ, đột nhiên âm lượng tăng cao: "Khanh khanh, xem như tớ cầu xin cậu, tha thứ cho tớ đi, đừng dùng thù hận tổn thương người khác nữa, tổn thương chính mình..."Nước mắt của Phạm Như Nhi từng giọt từng giọt tuôn rơi, ả giơ cánh tay bị thương lên, vùng vẫy chộp tới chỗ Vân Nhiễm Khanh.Vân Nhiễm Khanh da đầu bùng nổ, nguyên chủ có bệnh say máu một chút.
Bệnh này Vân Nhiễm Khanh không có, vì thế Phạm Như Nhi che giấu được vết thương, cô còn có thể miễn cưỡng quên đi, nhưng lúc này đưa đến trước mặt, cô nếu như lại không phản ứng chính là làm tan nát thiết lập của người ta..."Biến ngay, không được tới đây."Vân Nhiễm Khanh nhắm đôi mắt lại hét lên một tiếng, đôi tay vung vẩy loạn xạ, cố gắng đánh tan vết thương dữ tợn sắp đến gần mình.Một giây sau, cơ thể liền bị một người sức lớn ôm lấy.Bàn tay lớn ấm áp từ dưới phủ lên.
Vuốt mái tóc dài của cô, âm thanh dễ nghe vang lên bên tai: "Không sao rồi, Khanh Khanh, đừng sợ, có anh ở đây."Giọng nói quen thuộc khiến cho cô bình tâm lại, lông mi dài run rẩy.
Run rẩy, rốt cuộc cẩn thận từng li từng tí mở ra một khe hở, đối diện với Ninh Dịch Thần gương mặt đẹp trai lấp đầy nỗi